Thứ Ba, 25 tháng 12, 2018

Viết cho Mai, em dâu tôi

Buổi tối từ bệnh viện, chiếc xe đặc biệt hụ còi đưa em về nhà.

Gia đình và đồng nghiệp rất đông đang chờ em ở đầu hẽm. chị đứng cách vài ba mét trong bất lực xót xa vì không đủ can đảm đến gần bên em nhưng nhìn đôi mắt em, chị biết em còn tỉnh. Em đã trở về ngôi nhà thân thương của mình trong những giờ phút sau cùng, bạn bè chị sau thánh lễ đã đến kịp thời để cùng gia đình tiễn em bằng những lời kinh cầu Lòng Chúa Thương xót. Đôi mắt còn một chút tinh anh vừa nãy chị nhìn thấy đã không còn linh động nữa, em đã nhắm nửa chừng.

Nhớ những lúc em đau, rồi khỏe, đi làm được một thời gian, rồi đau lại, rồi bệnh trở nặng. Em ra vào bệnh viện nhiều lần và thường xuyên hơn. Mỗi lần em vào bệnh viện, cả đại gia đình ai ai cũng đều lo lắng, cầu nguyện. Vào thăm em, bao giờ em cũng nói với 
chị : chị hai ơi, chị nhớ xin lễ cầu Chúa chữa lành cho em nha chị hai. Lần cuối cùng chứng kiến sự đau đớn của em, mọi người đều đoán biết giờ Chúa gọi em đã gần. Trong nỗi đau tận cùng của thể xác, em vẫn cố gắng nói với chị : chị hai ơi, nếu em qua được tháng mười một, chị xin lễ dùm em cầu nguyện cho các linh hồn nha chị hai. Nhưng chị đã không kịp xin lễ như ý em rồi, Mai ơi ! 


Em ra đi khi kim đồng hồ đã qua khỏi 0 giờ, là ngày đầu tiên của tháng mười hai, là ngày thứ bảy kính Đức Mẹ.


Trong gia đình ruột thịt, em là đứa em út ngoan ngoãn, biết thương yêu, lo lắng cho anh chị và các cháu. Trong gia đình chồng, em là một nàng dâu nhiệt tình, nhanh nhẹn, có trách nhiệm và tình thương với tất cả mọi người. Em luôn nói với 
chị là chưa bao giờ em coi chị là chị chồng. Chuyện gì khó nói, em tâm sự với chị. Chị chồng, em dâu thân thiết như chị em ruột. Em là người tình cảm, sâu sắc và tế nhị. Em mong em khỏe mạnh để sau này khi chị già yếu, em sẽ lo cho chị. Vào bệnh viện rồi, cận kề sinh tử mà em vẫn nhớ sinh nhật của chị. Chỉ hai hôm sau chị em mình hai phương trời cách biệt. Chiếc bánh sinh nhật là món quà cuối cùng em dành cho chị trong cõi tạm này. 


Vì tình thương em dành cho các thành viên trong gia đình chồng như vậy nên những lần em đau, những giờ phút cuối cuộc đời đã có các chị em bạn dâu, các em chồng bên cạnh, nhất là Be, một đứa em chồng nhỏ bé nhưng mang trong tâm hồn trái tim của một vĩ nhân đã luôn cùng em trên mọi triền dốc thăng trầm công việc và sức khỏe. Riêng chị, những gì làm được cho em từ tinh thần đến vật chất, chị đã vuông tròn, để bây giờ nhìn lại đoạn đường có nhau, chị không cảm thấy tiếc nuối bất cứ điều gì nữa. Phải thế không Mai ?


Đám tang của em thật đông, thật ấm cúng.

Gia đình, bạn bè đồng nghiệp, những người thân quen, có cả sự hiện diện của những tu sĩ Thiên Chúa giáo, Phật giáo phụ trách các mái ấm nuôi trẻ mồ côi, nuôi các cụ già mà khi còn sống em và Be đã từng viếng thăm, chia sẻ. Ngay khi nằm trên giường bệnh, em cũng nghĩ tới bữa ăn cho bệnh nhân bệnh viện điều dưỡng, gần nhà chị em mình, dù mỗi tháng chỉ được một lần. Những khi không bận việc chị luôn đồng hành với em trong khả năng của mình. Nhà thờ Vĩnh Chính, Bến Tre cũng có mặt để chia buồn, Cha Trúc cử hành thánh lễ cho em với bài giảng Hành trang lên đường, ngắn gọn nhưng thật sâu sắc. Các biện và các em mang theo đàn và hát rất hay, nhưng Mai vẫn im lặng, em đã không cùng với mọi người nữa rồi... 

Hôm nay Noel lại về. 

Lễ đêm vắng bóng em, từ giờ không còn nhìn thấy dáng em điệu đàng, dễ thương và gia đình không còn được thưởng thức những món ăn ngon do em trổ tài nấu nướng.
Em ra đi gần tròn một tháng. 
Một tháng với em trai chị và các con chắc dài lắm. Chị biết em chưa cam lòng ra đi nhưng Chúa gọi thì phải vâng phải dạ. 
Sống một cuộc đời đẹp như em, và có thời gian để chuẩn bị cho hành trang lên đường, chị tin Chúa đón em trong hân hoan. Em sẽ được đứng bên cạnh Mẹ Maria, người mẹ dấu yêu của Chúa. Không còn lo toan và đau khổ như ở cõi trần gian này, xin em nhớ cầu nguyện cho những người em đã từng gắn bó và yêu thương, Mai nhé !


Thương em nhiều.
Chị hai.
Dalat và chị em mình. Mai mặc đầm trắng, đẹp và sang