Thứ Tư, 31 tháng 8, 2016

Điệu ca của người mù

Tôi vào đời không có màu sắc.  Tôi đi trong biển đêm không giới hạn hoàng hôn hay bình minh.  Cuốn lịch của tôi chỉ có một tờ, dài bằng cuộc đời.  Tờ lịch mở ra là ngày sinh và bóc đi là ngày chết.  Chiều lên hay chiều xuống, rừng thay mùa đổi lá, thửa vườn tôi vẫn không đổi thay.  Bốn mùa đời tôi chỉ có vậy, vang vang một cung điệu trầm của bóng tối, ngày lẫn vào đêm.
Tôi vào đời trong không gian không có hình dáng.  Mây về ngang trời hay mây đi xa, mùa thu êm ả hay hoa xuân rạo rực trên đồi, không gian tôi vẫn thế.  Tôi không biết gần, không biết xa.  Chung quanh tôi có khi cận kề mà như xa tít tắp.  Có khi xa lắm mà lại như bên cạnh.
Tôi dò dẫm cuộc đời trong bước chân rất chậm.  Tôi tìm tôi trong cuộc sống bằng tiếng nói của con tim chứ không thể bằng con mắt.
Bởi tôi mù, tôi không bao giờ biết thế nào là ánh sáng, nên ánh sáng của tôi là một thứ ánh sáng không nắm bắt được bằng ánh mắt của xác thân.  Cứ mặt trời lên, mặt trăng về là vũ trụ tuần tự lên xuống theo ánh sáng.  Ánh sáng trong trí tuệ mà thôi.  Bởi thế, những gì con người nhìn thấy và gọi là ánh sáng thì không phải ánh sáng của tôi.  Không so sánh được với ánh sáng thì bóng tối của tôi cũng khác.  Do đấy, bóng tối của tôi cũng khác xa bóng tối được xác định bằng nhãn quang của con người.  Lương tâm tôi xác định bóng tối cho tôi.
Với thân phận mù lòa, con mắt của tôi không phải là ngôn ngữ định nghĩa về bóng tối và ánh sáng.  Tôi đi tìm ánh sáng và bóng tối trong lương tâm và trí tuệ
Từ bóng tối và ánh sáng trong tim tôi, tôi vào đời bằng điệu ca của người mù, điệu ca cũng đến từ con tim nơi tôi suy niệm về bóng tối và ánh sáng đó.  Ðây là bài ca:
-     Xin thương xót tôi! Xin thương xót tôi!
-      Xin thương xót tôi! Xin thương xót tôi!
Tôi là người mù nên bị xếp chung một loại với những người mù khác.  Mở Phúc Âm để nhìn lại những bức ảnh của người mù, người ta sẽ thấy bốn trường hợp Phúc Âm nhất lãm ghi lại cũng là bốn lần chúng tôi hát điệp khúc ấy.
Trong Tin Mừng Mátthêu lần thứ nhất:
Khi Ðức Kitô ra khỏi đó thì có hai người mù theo Ngài mà kêu rằng: “Lạy Con vua Ðavít, xin thương xót chúng tôi!” (Mt. 9:27)
Trong Tin Mừng Mátthêu lần thứ hai:
Có hai người mù ngồi ở vệ đàng; nghe biết Ðức Kitô đi ngang qua, thì họ kêu rằng: “Lạy con vua Ðavít, xin thương xót chúng tôi!” (Mt. 10:29-30)
Trong Tin Mừng Máccô:
Con của Timê là Bartimê, một người mù ăn xin, ngồi ở vệ đàng.  Nghe biết là Ðức Yêsu Nazarét đó, thì hắn lên tiếng kêu rằng: “Lạy con vua Ðavít, xin thương xót chúng tôi!” (Mc. 10:46-47)
Trong Tin Mừng Luca:
Có người mù nọ đang ngồi ăn xin ở vệ đàng.  Nghe có đông người đi ngang qua, hắn dò hỏi cho biết chuyện gì thế.  Người ta cho hắn biết là có Yêsu Nazareth ngang qua.  Và hắn la lên rằng: “Lạy con vua Ðavit, xin thương xót chúng tôi!” (Lc. 18:35-38)
Những người mù chúng tôi không có bài ca nào khác.  Trước chân dung Ðức Kitô, chúng tôi chỉ có điệu ca duy nhất.  Chúng tôi chỉ lập đi, lập lại mãi:
-       Xin thương xót chúng tôi! Xin thương xót chúng tôi!
Chúng tôi không nhìn thấy khuôn mặt của Ðức Kitô.  Bao nhiêu người đã chứng kiến dấu lạ Ngài làm và tin Ngài.  Ðối với kẻ mù lòa như chúng tôi, niềm tin của chúng tôi cũng khác lắm.  Vì không bao giờ nhìn thấy, bởi đó, chúng tôi kiếm tìm niềm tin dựa vào lòng thương xót.  Chúng tôi không thấy dấu lạ.  Chúng tôi chỉ tin rằng Ngài có lòng thương xót.  Và hễ nghe tin Ngài sắp đi ngang qua là chúng tôi kêu lên:
-       Xin thương xót chúng tôi! Xin thương xót chúng tôi!
Ngày ngày ngồi ở vệ đường xin ăn, tôi chỉ biết về Ðức Kitô bằng cách lắng nghe tiếng người qua lại chuyện trò.  Một người mù trong nhóm chúng tôi bị kết tội là do tội lỗi của cha mẹ hắn ta, hoặc có thể tội riêng hắn mà phải mù.  Ngài bảo rằng không phải tội của ai cả.  Nhưng là để quyền năng Thiên Chúa được tỏ hiện (Yn 9:1-41).  Ðấy, Ngài lại có lòng thương xót.
Ngồi ở vệ đường, tôi nghe kể về Ðức Kitô đã đến với những kẻ khốn cùng như chúng tôi.  Bị trách là tại sao vào thăm nhà những người thu thuế tội lỗi, thì Ngài bảo là người đau yếu mới cần thầy thuốc (Mc. 2:15-17).  Gặp kẻ khốn cùng vì câm điếc, mù lòa, tật nguyền là Ngài xót thương họ ngay (Mt. 15:29-31).  Bao nhiêu lần Ngài cứu chữa những người còng lưng, bất toại trong ngày Sabat (Mt. 12:9-14).  Ngài không bảo chúng tôi về, ngày mai hãy tới vì Ngài phải coi ngày Sabat trọng hơn sự khốn khổ của chúng tôi.  Lòng thương xót của Ngài không bao giờ là tình thương được định theo thời khóa biểu.
Ngồi bên vệ đường, tôi suy nghĩ về lòng xót thương.  Tôi thấy lòng thương xót nào mà không phải chờ đợi bằng chương trình của những thời khóa biểu thì đấy là lòng thương xót thật.  Tôi thấy chỉ vì thương xót chúng tôi mà Ngài mất đi niềm thương xót của các thầy tư tế, các kinh sư.
Cũng như những tháng ngày ngồi bên vệ đường, cũng bằng con tim thôi, tôi thấy lòng thương xót nào mà sẳn sàng chịu thương đau với người mình thương xót thì đấy là lòng thương xót thật.  Những ngày thinh lặng bên chợ đời, cũng chỉ bằng con tim, tôi nhìn thấy chân dung Ngài.  Làm sao màu sắc có thể vẽ được lòng thương xót?  Tôi chỉ vẽ hình ảnh Ngài bằng điệu ca:
-       Xin thương xót chúng tôi!  Xin thương xót chúng tôi!
Những lời kêu của chúng tôi làm người chung quanh nhàm chán lắm: “Những kẻ đi trước quát bảo hắn im đi” (Lc. 18:39).  Ðức Kitô không bao giờ chán nghe điệu ca ấy, không bao giờ từ chối bài ca của người mù chúng tôi.  Ngài biết từng bước lần mò trong đời sống của kẻ mù lòa tội nghiệp như thế nào.  Ngài không từ chối tiếng gọi của chúng tôi, vì trong điệu ca, chúng tôi đã gọi đúng tên của Ngài.
Tên Ngài là Ðấng hay xót thương.  
Và niềm tin của chúng tôi là tin Ngài là Ðấng hay thương xót.
******************************
Lạy Chúa, đọc trong Phúc Âm nhất lãm, chúng con đã thấy bốn trường hợp nhắc đến người mù là bốn lần có điệp khúc “xin thương xót chúng tôi.”  Hôm nay, lập lại bài ca thương xót trước mỗi lần dâng lễ:
-       Xin Chúa thương xót chúng con.  Xin Chúa Kitô thương xót chúng con!
Là chúng con lập lại bài ca của người mù thủa xưa.  Nhắc tới ánh sáng người mù đã nhìn thấy là lập lại lòng thương xót của Chúa.  Họ đã nhìn thấy một tên gọi đẹp nhất để gọi Chúa:  Chúa là Ðấng hay thương xót.
Ngày nào con yêu điệp khúc đó trong đời con là ngày đó con hạnh phúc.  Nếu con không biết Chúa là Ðấng thương xót con, con sẽ lạc lõng.
Lạy Chúa, mỗi lần đi lễ, nghe điệp khúc ấy, con muốn Chúa cho con trong niềm tin, cậy, mến nói với Chúa rằng: Con hạnh phúc vì Chúa luôn thương xót con.
(Nguyễn Tầm Thường, S.J)

Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2016

Simon - Thánh giá đời người

1. Dạo này em gầy nhiều, sút đi trông thấy. Gần một năm nay, chị bảo em đi khám sức khỏe tổng quát xem sao. Lần nào em cũng trả lời chắc là do em làm việc quá sức, thiếu ngủ nên sụt cân, em cũng hứa sẽ đi, nhưng rồi do bận bịu lại cho qua. Đến giữa tháng 6, sau những ngày ra vào bệnh viện với đủ thứ xét nghiệm, đã có kết quả : em bị suy tủy, thiếu máu, sưng lá lách. Chi phí một ca ghép tủy khoảng tám trăm triệu, tiền đâu ra ? Con em còn nhỏ quá, đứa thứ hai chỉ mới tám tuổi. Gia đình ai cũng hiểu tâm trạng của em, rất thương, luôn lo lắng, trao đổi để có thể làm điều gì đó cho em. Chị không dám gọi cho em mà chỉ nhắn tin :
- Mong em bớt một chút lo buồn. Chi dâng bệnh tật của em cho bàn tay Quyền năng và Lòng Thương xót Chúa. Em hãy tin tưởng và chữa bệnh cho thật tốt. Chị sẽ cầu nguyện và làm thêm nhiều việc bác ái để dành cho em. Cố lên em, em giỏi giang và đầy nghị lực mà. Tích cực vì con em nha. Mọi người bên cạnh em trong yêu thương.
Gia đình cùng với em đi Bến Tre, uống thuốc nam. Thầy tận tâm lắm, đến tận chỗ em nghỉ ngơi để bắt mạch, cho thuốc. Thuốc nam tiệm tiến nhưng trị tận gốc. Mong em đáp ứng được với thuốc
Xin Chúa chạnh lòng thương và chữa lành cho em. Một đứa em dâu nhiệt tình, dễ thương với đại gia đình chồng.

2. Bạn nhắn tin cho tôi : 
- Cầu nguyện cho mình với, con lại bị tông xe đang cấp cứu. Mình biết làm sao đây ? Chỉ có Chúa mới chạnh lòng nổi thôi.
- Cám ơn bạn đã đến thăm con mình. Cám ơn bạn đã vui lòng làm công việc của Simon vác đỡ thánh giá năm xưa.
- Cám ơn bạn, con đã về nhà. Thật lòng mình không còn thiết tha điều gì nữa. Mất hết hi vọng, không có gì để nghĩ rằng sẽ đổi mới. Cuộc sống vẫn phải sống thôi. Không khí nặng nề, không muốn nghe, không muốn nhìn, không muốn nói.
- Mình thấy tủi thân vì Monica ngày xưa dù chịu sự khó nhưng rất giàu, còn mình thì túi rỗng, trăm ngàn nỗi lo từ tinh thần đến vật chất.
Cứ mỗi năm là bạn tôi đi toi công sức mấy mùa cà phê ít ỏi vào tai nạn của con, không chuyện này thì chuyện khác. Bao nhiêu năm rồi vẫn thế. Sao con lại là NỢ của mẹ vậy con ?

3. Không thấy cháu đứng bán hàng mỗi ngày với khuôn mặt tươi tắn, với lời đon đả chào mời khách đến ăn. Nghe đồn cháu phải đi trốn nợ. Cháu vay bao nhiêu chỉ mình cháu biết. Chỉ cần năm triệu đồng thôi, mỗi ngày trả lời năm mươi ngàn, gốc vẫn còn nguyên, 30% mỗi tháng tiền lời chịu sao thấu ? Lãi mẹ đẻ lãi con. Mặt bằng cháu thuê tăng giá, không chịu thì có người khác thuê liền, chỉ có chủ là sung sướng, chẳng cần lo lắng, chẳng cần bận tâm làm ăn, có được căn nhà mặt tiền là đầu tháng đến xòe tay nhận tiền. Lỗ lã không cần biết, người thuê phải có đủ tiền trang trải. Mở mắt ra là đủ thứ tiền, trăm dâu đổ đầu tằm, lo cho mẹ dù chưa đến nỗi già yếu nhưng chẳng còn khỏe mạnh, lo cho em đau bệnh không làm việc được, lo cho chồng ở không, lo cho con học hành... tất tần tật trên đôi vai của cháu. Cõng một ngày, một tháng, một năm có thể được. Nhưng cõng cả một đời, sức người cháu chịu làm sao ? 
Tôi gọi điện thoại cho cháu không được, nhiều lần vẫn không được, gọi không để làm gì, chỉ để nói với cháu một vài lời sẻ chia, những gì làm được trong có thể, tôi cũng đã làm cho cháu rồi. Tôi thương cuộc đời cháu, một cô bé xinh xắn, học giỏi, lễ phép, ngoan ngoãn của ngày xưa sao giờ thánh giá trên vai nặng trĩu, đường đi chỉ một mình ?

4. Em nợ tôi, bạn nợ tôi, người ngoài cũng nợ tôi.
Em, bạn và người ngoài chưa có lối thoát nên món nợ của tôi cũng chưa hẹn ngày trở lại.
Nhưng tôi phải kềm chế để chỉ bực mình vừa đủ, nhăn bạn cũng vừa đủ, để bạn và em hiểu tôi không phải là người giàu có. Tôi ở nhà sau nhiều tháng năm miệt mài làm việc. Cuộc sống gia đình có khá hơn là do con đỡ đần phụ mẹ mà thôi. Tôi cố gắng sống thật tốt để mỗi lần đọc kinh Lạy Cha tôi không hổ thẹn : "...Xin Cha cho chúng con lương thực hằng ngày, và tha nợ chúng con, như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con..."

5. Công ty làm ăn thua lỗ, không có tiền trả lương nhân viên, không có tiền đóng bảo hiểm. Con xin nghỉ việc không nhận được trợ cấp thất nghiệp. Số tiền không hề nhỏ. Mọi người làm đơn kiện công ty, họ rủ con làm. Con hỏi mẹ : mình có nên làm đơn kiện không mẹ ?
Mẹ trả lời sau một chút đắn đo :
- Từ nào giờ công ty vẫn trả lương sòng phẳng, họ qua Việt Nam tạo công ăn việc làm cho người mình, họ đâu muốn bị thua lỗ thế này đâu. Khi con làm đơn kiện, con sẽ để tư tưởng của mình vào đó, không toàn tâm toàn ý đi tìm công việc mới. Mà có làm đơn họ cũng đâu có tiền để trả, nếu sau này có tiền, họ trả cho tất cả thì quá tốt, còn nếu họ chỉ trả cho những người làm đơn kiện cũng không sao vì mình đã chấp nhận như vậy mà. Họ làm chủ, họ cũng khổ lắm, đừng đặt thêm thánh giá lên vai họ nữa con.
Cám ơn con đã tin tưởng hỏi ý kiến và đã nghe lời mẹ.
Sau nhiều tháng vực được công ty thoát khỏi nợ nần, người đầu tiên và duy nhất được họ mời trở lại làm việc là con. Lương tốt hơn, công việc tốt hơn.

Em ơi ! Bạn ơi ! Con ơi !
Mỗi người chúng ta chỉ có một cuộc sống, cuộc sống ấy là con đường, chẳng có con đường nào giống nhau, chỉ có điều giống nhau là mỗi người đều phải đi một mình. Đường đi một mình gặp những gập ghềnh, khúc khuỷu sẽ cô đơn, nặng nề, muộn phiền biết mấy ! Nếu không đỡ được cho nhau thì cũng đừng chất thêm thánh giá trên vai người khác.
Tôi hãy cố gắng trở thành Simon cho người khác bằng ánh mắt thông cảm, bằng nụ cười sẻ chia, bằng lời nói ấm áp, bằng bàn tay giúp đỡ.
Đường bạn đi, đường tôi đi, dù một mình vẫn có thêm hoa, thêm bướm. Nhọc nhằn sẽ vơi đi. Cuộc đời đẹp hơn biết mấy !
Xin cho mỗi chúng ta đều là những Simon trên đường thánh giá của nhau.


(Thương tặng những người mà tôi thương yêu)

Thứ Năm, 25 tháng 8, 2016

Trở ngại lớn nhất của Tình yêu

Trở ngại lớn nhất để yêu mến Chúa là tính kiêu căng.  Vì kiêu căng là thèm muốn cho mình được trổi vượt một cách quá đáng; trong khi đó Đức Ái lại khiến ta xem Chúa là đối tượng tối thượng cho mọi cố gắng của ta.  Đang khi kiêu căng khiến ta co cụm lại với chính mình, thì Đức Ái lại gắn bó trí tuệ ta, trái tim ta, và ý chí ta với Chúa.  Vì trực tiếp chống lại điều răn thứ nhất, nên tính kiêu căng là tội lớn nhất trong tất cả mọi thứ tội.

Kiêu căng là nguyên nhân căn bản của khuynh hướng biến cái tôi của mình, chứ không phải là Chúa Ki tô, thành trung tâm đời sống mình.  Vì thế, Chúa đòi hỏi chúng ta phải từ bỏ mình như là dặc điểm đầu tiên của những kẻ theo Ngài.  Theo một nghĩa nào đó, sự hãm mình duy nhất mà chúng ta cần thực hiện là từ bỏ chính mình, vì cái tôi cá nhân đi ngược lại lề luật và tình yêu dành cho Chúa.  Không gì phá hoại đời sống Chúa Kitô ở trong ta bằng tính kiêu căng.

Tính kiêu căng – một thứ tà giáo

Tính kiêu căng đúng là một thứ tà giáo, vì nó lấy chính bản thân mình làm thần tượng thay vào chỗ chỉ dành cho Chúa.  Đó là sự tôn thờ quá đáng cái tôi của mình, vì nó coi cái tôi của mình như nguyên nhân đầu tiên và cũng như mục đích cuối cùng.  Nó thúc đẩy ta tìm cách khoe những điều tốt của mình ra, đồng thời giấu kín những khiếm khuyết hay thất bại của mình.  Nó cũng có thể xúi giục ta tìm cách hạ kẻ khác xuống vì sợ rằng họ sẽ làm giảm sự trổi vượt mà ta tưởng rằng mình đang có.

Nó làm ta đóng tai lại trước những lời phê bình, và đề nghị khách quan của người khác, nhưng lại thích lắng tai nghe những lời tán tụng mà nó hằng tìm kiếm.  Nó khiến ta nhắm mắt lại không thấy được những nhân đức hay tài năng của người khác đang khi tất cả mọi người đều trông thấy rành rành và thán phục, nhưng nó lại khiến ta chú ý những khuyết điểm hay thất bại dù nhỏ nhất của họ.  Bi đát hơn là nó khiến ta sống vì mình, chứ không phải vì Chúa.  Đấy đúng là một sự tôn thờ bản thân một cách sai lầm!

Tính kiêu căng biến ta thành người vong ân

Tính kiêu căng cũng biến chúng ta thành những kẻ vong ân.  Tại sao thế?  Vì cứ sợ rằng người khác sẽ không công nhận những thành công hay do tài năng và đức độ của mình.  Nên chúng ta cảm thấy rất miễn cưỡng khi phải công nhận sự thành công đó là nhờ Chúa.  Thật ra, tất cả mọi sự tốt đẹp chúng ta có được đều xuất phát từ Thiên Chúa, chỉ có một điều duy nhất trong đời sống chúng ta mà Chúa không nhúng tay vào, đó là tội lỗi của chúng ta.  Ngoài tội lỗi ra, thì có thứ gì khác chúng ta có được mà không nhận từ bàn tay Thiên Chúa không?  Tính kiêu căng dường như làm ta không nhận ra chân lý cơ bản này.

Tính kiêu căng tạo ra một tế bào ung thư trong Nhiệm Thể Chúa Kitô.  Tế bào ung thư là tế bào hoạt động theo đường lối riêng của nó, nó từ chối không làm việc chung với những tế bào lành mạnh của thân thể.  Tính kiêu căng của bất kỳ ai đều giống như bệnh ung thư luôn luôn gây tai hại cho sự sống của Nhiệm Thể Chúa Kitô, cản trở sự lưu thông của sự sống và tình yêu của Chúa Kitô là Đầu đến với các Chi Thể.

Tính kiêu căng ăn trộm vinh quang của thiên chúa

Cuối cùng, tính kiêu căng biến ta thành kẻ trộm, vì nó ăn trộm vinh quang vốn chỉ thuộc về một mình Thiên Chúa mà thôi.  Theo sự an bài của Chúa Quan Phòng, mọi sự mọi việc trong đời sống chúng ta cuối cùng đều nhắm đến làm vinh danh Thiên Chúa.  Nhưng người kiêu căng lại dùng mọi cố gắng, tài năng để xây một giáo đường tôn thờ sự trổi vượt của mình.  Do đó, họ là kẻ ăn cắp quyền lực, sự khôn ngoan và tình yêu của Thiên Chúa.

Hậu quả đáng buồn nhất của tính kiêu căng là sự tự phụ khiến cho người kiêu căng tự cho mình là rất quan trọng, quan trọng đến nỗi Chúa không thể loại họ ra khỏi nhãn quan của Ngài.  Họ nghĩ rằng họ có thể cứu vớt linh hồn mình mà không cần phải thực sự từ bỏ chính mình, và có thể lên được thiên đàng mà không cần có đức trông cậy đích thực.  Họ quên rằng họ phải đặt Chúa trong trái tim họ trước khi trái tim họ được lên đến Cõi Trời.

Chúa chống lại người kiêu căng thì có gì đáng ngạc nhiên không?  Chúa không thể giúp người kiêu căng vì họ ở ngoài tầm giúp đỡ của Chúa.  Chúa sẽ giúp họ chừng nào họ nhận ra hay cảm thấy họ cần Ngài.  Họ bắt đầu trở lại với Chúa khi nào họ thành khẩn cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin thương xót con, vì con là kẻ tội lỗi”.  
Chúng ta cũng phải cầu nguyện như vậy!
Trích: Nên Thánh Trong Thời Đại Mới
Tác giả: Kilian Mc Gowan, C.P
Người dịch: LM JBM Trần Minh Cương

Thứ Tư, 24 tháng 8, 2016

Cảm nhận

Xin gửi các bạn đọc CẢM NHẬN của Băng Đoan để tìm lại bình an cho cuộc sống khi gặp phiền muộn, hiểu lầm không lối thoát.
Chúa cho tôi sống sót sau cơn bạo bệnh để thấy cuộc sống con người thật mong manh, chẳng thể nắm giữ níu kéo được cái gì khi nằm trên giường bệnh chờ chết! Trong phòng giải phẫu, tay chân bị trói chặt như hình thập giá, thuốc mê thấm dần rồi thiếp đi không biết gì nữa, lúc đó mới thấy tiền tài, danh vọng, chức tước, địa vị, quyền hành nào có nghĩa gì đâu! Phù vân. Tất cả chỉ là phù vân!
Cái gì bỏ được thì bỏ. Chỉ cần giữ lại tình yêu và lòng thương xót.
Một cao tăng được mời đi dự tiệc, giữa bàn tiệc bày đầy những món ăn chay trang trí vô cùng đẹp mắt, ngon lành. Bỗng ông phát hiện trong một đĩa có miếng thịt heo. Một đệ tử đi theo cao tăng cố ý dùng cái đũa bới miếng thịt lên, ý định để cho gia chủ trông thấy. Nhưng thật không ngờ vị cao tăng lại dùng đũa của mình đẩy miếng thịt khuất đi.
Một lát sau, người đệ tử kia lại bới miếng thịt heo lên. Thế là cao tăng lại phải thêm lần nữa che miếng thịt heo đi, đồng thời còn nói khẽ vào tai đệ tử: “Con mà còn lật nó lên nữa, ta sẽ ăn luôn!”.
Người đệ tử nghe thầy nói thế không dám bới miếng thịt heo lên nữa.
Tiệc xong, thầy trò cao tăng từ biệt gia chủ ra về. Trên đường về, đệ tử băn khoăn hỏi thầy:
“Thưa thầy, vừa rồi rõ ràng đầu bếp biết chúng ta không ăn mặn, lại vô ý để lẫn miếng thịt heo vào trong đồ ăn chay của chúng ta. Đệ tử lật miếng thịt lên chẳng qua là muốn gia chủ biết mà trừng phạt người đầu bếp này.”
Vị cao tăng nhìn đệ tử, nhẹ thở dài, rồi từ tốn nói:
“Trên đời ai cũng phạm sai lầm, dù vô tâm hay hữu ý. Nếu để người chủ thấy miếng thịt heo trong món ăn chay, ông ấy sẽ nổi giận mà trừng phạt người đầu bếp, thậm chí còn cho người đó nghỉ việc. Đây không phải điều chúng ta muốn thấy. Đoạt lý đương nhiên là quan trọng, nhưng tuyệt đối tránh ‘chỉ biết lý mà bỏ quên người’, phải nhận ra chỗ nào nên bỏ qua thì cho qua.
“Hoàn cảnh sống và quan niệm sống của mỗi người thường không giống nhau, vì thế sự khác biệt trong cuộc sống là khó tránh khỏi. Đa số những người rơi vào vòng xoáy của tranh đấu thường hay “đoạt lý mà quên người”, như thế nếu có thắng cũng không khiến người ta phục. Trong vòng xoáy của tranh đấu hơn thua, rất nhiều khi đối phương sẽ tìm cách đánh lén sau lưng.
"Con hãy xem chỗ nào bỏ qua được thì bỏ qua, không nên chỉ biết ép người một cách quái gở. Phải biết cho người ta một lối thoát. Vấn đề ở đây không chỉ là cho người ta con đường sống, quan trọng hơn là cho chính mình một đường lùi, đây cũng là con đường sáng để xã hội hài hòa.”
Tạ ơn Chúa! Chúa đã dùng câu chuyện của vị cao tăng này mà chỉ cho tôi thấy ba năm lặng lẽ ẩn dật là tôi đã cho chính mình một đường lùi. Nếu cứ say men chiến thắng, hùng hục lao đi, lên như diều gặp gió... chắc chắn có ngày diều sẽ đứt giây, vì càng ở trên đỉnh cao, tôi sẽ càng là đích nhắm cho nhiều người. Bao mũi dùi sẽ nhắm tôi mà châm chích. Nguy hiểm nhất là tôi sẽ đi vào con đường danh vọng, cao ngạo, tự mãn, hợm mình, cuối cùng mất hết ơn phúc . . .
(St - Fb của chị PK)

Cánh diều bay

Bầu trời xanh biếc, một cánh diều lượn trong gió, bay cao, xa tít mù khơi, một cậu bé thả diều cười vui trong nắng, tuổi trẻ thật vô tư và yêu đời.
Ngồi trên bãi cát ngắm nhìn biển mênh mông, sóng xô dạt vào bờ đánh tung mọi thứ, mất cả chiếc dép, lòm còm ngồi dậy nhìn lên bầu trời trong vắt màu xanh của biển, một con diều tung bay, tôi thấy mình bé nhỏ như hạt cát, như cánh diều đang bay chỉ là một chấm nhỏ trên bầu trời, thật bình an, mỗi khi vui tôi cũng ra biển, khi buồn lại càng thích đến với biển để được bay bổng thả trôi theo con sóng ra khơi và dâng lời cảm ta.
Yên tĩnh để nhớ về kỷ niệm và cũng để tìm một không khí an bình, bãi biển ngày hè thật đông, người nằm phơi nắng, kẻ lướt sóng hoặc xây lâu đài trên cát, đi biển chơi cả ngày không biết chán.
Hai bà cháu tôi rảo bộ trên cát để nhìn dấu chân mình, một cơn sóng ùa vào mọi dấu vết trôi theo, cả tòa lâu đài của mấy chú bé cũng trôi đi mất, cậu bé chùi nước mắt khóc òa rồi lại hì hục xây tiếp...
Chúng tôi nhận ra mọi thứ không là vĩnh cửu khi xây trên cát, giải thích cho cháu hiểu và cũng là giải thích cho chính mình, nếu không có nền tảng vững chắc thì dù đẹp đến đâu, bỏ nhiều công sức cũng chỉ là hào nhoáng, một cơn gió thoảng, một con sóng mạnh cũng làm nó biến mất, xóa tan trong giây phút. Chúng tôi đưa chân xoa trên cát và cười vui trong hạnh phúc vừa cảm nhận.
(Bài của chị PK)

Thứ Năm, 18 tháng 8, 2016

Vào khung cửa hẹp



Trong mùa thi vào đại học vừa qua, có nhiều bạn học sinh đã bị chứng suy dinh dưỡng, mất ngủ, thậm chí bị tâm thần.  Lý do là các bạn phải học rất nhiều, phải phấn đấu để được vào đại học.  Đại học hiện tại là một khung cửa hẹp.  Trường lớp có ít mà số lượng sinh viên mỗi năm mỗi tăng.  Thế nên các học sinh phải hết sức phấn đấu mới được vào.

Cảnh các thí sinh chen chúc trước các cổng trường đại học làm tôi nhớ đến bài Tin Mừng hôm nay.  Ai muốn vào Nước Trời cũng phải đi qua khung cửa hẹp.

Cửa hẹp không phải vì Nước Trời chật hẹp.  Nước Trời rộng mênh mông, có thể đón tiếp tất cả mọi người.  Nhưng không phải tất cả mọi người vào được, vì vào Nước Trời đòi có những điều kiện cần thiết.  Cửa hẹp chính là để tuyển lựa những người có phẩm chất thích hợp với Nước Trời.  Ai muốn vào Nước Trời phải phấn đấu.

Trước hết phải phấn đấu hạ mình xuống.
  Ở đời người ta thường phấn đấu để vươn lên.  Người ở địa vị thấp phấn đấu để được địa vị cao.  Người hèn kém phấn đấu để được trọng vọng.  Người phải phục vụ phấn đấu để được người khác phục vụ mình.  Nhưng trong Nước Trời thì ngược lại.  Phải phấn đấu để đi xuống.  Phải phấn đấu để tìm chỗ thấp hèn nhất.  Phải phấn đấu để phục vụ anh em.  Như lời Chúa dậy: “Ai nâng mình lên sẽ bị hạ xuống.  Ai hạ mình xuống sẽ được nâng lên” (Lc 14, 11).  “Khi anh được mời, hãy ngồi vào chỗ cuối” (Lc 14, 10).  “Ai lớn nhất trong anh em, thì phải nên như người nhỏ tuổi nhất, và kẻ làm đầu thì phải nên như người phục vụ” (Lc 22, 26).  “Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa với tâm hồn một trẻ em, thì sẽ chẳng được vào” (Mc 10, 15).

Sau đó phải phấn đấu để bé nhỏ lại.  
Thông thường ở đời người ta phấn đấu để to ra.  Ai có nhà nhỏ phấn đấu để có nhà lớn hơn.  Ai có ruộng vườn nhỏ cũng phấn đấu để vườn ruộng lớn rộng thêm.  Ai cũng phấn đấu để có nhiều của cải hơn, có nhiều bằng cấp hơn, có nhiều đặc quyền đặc lợi hơn.  Trái lại, người muốn vào Nước Trời phải phấn đấu để trở nên bé nhỏ.  Phải phấn đấu để trở nên nghèo.  Phải phấn đấu để bỏ bớt của cải đi.  “Hãy đi bán tài sản của anh và đem cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời.  Rồi hãy đến theo tôi” (Mt 19, 21).  “Phúc thay ai có tinh thần nghèo khó, vì Nước Trời là của họ” (Mt 5, 3).
Cửa vào Nước Trời hẹp vì được làm theo kích thước của Chúa Giêsu.

Cửa này thấp vì Chúa Giêsu đã hạ mình thẳm sâu.  
Là Thiên Chúa, Người đã tự nguyện trở nên người phàm.  Từ trời cao, Người đã tự nguyện xuống nơi đất thấp.  Là Thày, nhưng Người đã tự nguyện trở nên người phục vụ.  Vô cùng thánh thiện nhưng Người đã để bị đối xử như một đại tội phạm.  Người đã bị vùi dập xuống tận bùn đen.

Cửa này bé vì Chúa Giêsu đã trở nên bé nhỏ.  
Người đã sinh ra nghèo, sống nghèo và chết nghèo. Người đã bị bóc lột hết, không phải chỉ quần áo mà cả uy tín và danh dự.

Chúa Giêsu đã mở đường về Nước Trời . Muốn vào Nước Trời chẳng có con đường nào khác ngoài con đường Chúa Giêsu đã đi.  Chẳng có cửa nào khác ngoài khung cửa hẹp mà Chúa Giêsu đã qua.  Ai muốn qua đó cũng phải noi gương Người phấn đấu hạ mình khiêm tốn, và từ bỏ hết cái tôi cồng kềnh ích kỷ mới qua được khung cửa hẹp mà vào Nước Thiên Chúa.

Lạy Chúa Giêsu, xin giúp con biết “từ bỏ mình, vác thập giá mình” mà theo Chúa.  Amen!

ĐTGM Giuse Ngô Quang Kiệt

Thứ Ba, 16 tháng 8, 2016

Gia đình - Dã ngoại Thủy Châu

Tôi nói với Chín : em chụp hình rồi gởi qua email cho chị nha.
- Lâu quá không gởi, em quên rồi.
Câu trả lời thấy ghét thiệt chứ, ráng chút xíu nó cũng không chiều mình, thôi thì đành copy hình từ face book của em dâu vậy.

Thỉnh thoảng các em tôi rủ nhau đi như thế. Một cách nào đó mặc nhiên đại gia đình tôi chia thành hai phe : phe lớn gồm tôi và mấy đứa già, phe nhỏ từ gia đình Thi Mai trở xuống. Phe lớn đã qua thời cực khổ sau ngày giải phóng nên hình thành tính cách tiết kiệm, nhất là tôi hay bị Chín và Mai la mỗi khi hỏi : có mắc không ? Lần nào hai đứa cũng trả lời : mệt chị hai quá, mắc cái gì, cứ đi đi. Phe nhỏ hay rủ nhau đi chơi, đi ăn, đi mua sắm. Thôi thì như thế mới thân thiết trong gia đình, kinh tế mới phát triển. Ai cũng tiết kiệm như mình người ta bán hàng cho ai ?

Tôi đi Thủy Châu, khu du lịch dã ngoại mới mở ở Bình Dương với má và phe nhỏ. Không đầy đủ lắm. Cường, Be, Bôn đi Côn Đảo. Mai đang trong bệnh viện. Thi bận chăm sóc vợ, chỉ có hai đứa con của vợ chồng nó là Xuân An và thằng Cồ.
Thằng Cồ hơi tự kỷ một chút, lên xe Y hỏi nó :
- Mẹ tên gì ?
- Mẹ tên Nguyễn thị Mai.
- Ba tên gì ?
- Ba tên Nguyễn thị Thi.
Thế là tất cả nhà phá lên cười 
- Mẹ đâu rồi ?
- Mẹ nằm bệnh viện.
- Mẹ bệnh gì Cồ biết không ?
- Mẹ bị cảm.
- Cồ nhớ mẹ không ?
- Nhớ.
- Nhớ mẹ thì phải làm gì ?
- Phải học bài.
Những câu trả lời ngây thơ của trẻ thơ làm tôi ứa nước mắt.
Nó đâu biết Mai phải giấu con khi vào bệnh viện.
Em dâu tôi đau nhiều. Phải ghép tủy, chi phí ghép tủy tám trăm triệu, tiền đâu ra ? Con còn nhỏ quá.
Ngoài việc chữa trị trong phạm vi cho phép, gia đình tôi chỉ biết cầu nguyện cho em. Tin tưởng, kiên nhẫn và phó thác. Tôi tin vào quyền năng và Lòng Thương xót của Chúa. Nếu Chúa muốn, chỉ một lời thôi...

Tôi, Tám và Y quạt than nướng cánh gà, sườn non, tôm. Các loại trái cây đầy đủ. Mấy đứa nhóc cứ việc tắm cho đã rồi lên ăn. Ăn xong rồi xuống tắm tiếp cho đến xế chiều.
Niềm vui hạnh phúc lúc bên nhau.
Nỗi buồn và lo lắng khi có chuyện xảy đến với một trong anh chị em mình.
Mai thấy con đi chơi với đại gia đình chắc em cũng vui...
Mong em mau khỏe.
Xin Chúa và Mẹ Maria chúc lành cho tình thân của chúng con.
Còn nhiều hình, ai muốn xem thêm thì cứ bấm vào nha.

Thứ Hai, 15 tháng 8, 2016

Kỷ niệm ngày khấn Dòng


Con số 50 gọi là LỄ VÀNG không biết chúc mừng gì cho chị ngoài lời cầu nguyện cho nhau và cảm tạ Thiên Chúa đã chọn chị trong muôn người.
Tóc chị nay đã bạc nhiều, nhưng tánh tình vẫn trẻ trung, đỏm dáng và đơn sơ, đúng là " ma soeur ", nếu kết hôn như đời thường thì 50 năm quả là tuyệt vời của đôi bạn già bên nhau, cùng chia vui sẻ buồn bên đàn con cháu, khấn dòng cũng được xem như ngày cưới, một đời thánh hiến với 3 lời thề :
1) KHIẾT TỊNH
2) VÂNG LỜI
3) KHÓ NGHÈO.
Ảnh của KimDung Pham.Đúng vậy sống độc thân, bạn đời là Thiên Chúa trong tim, trong giấc ngủ và trên mọi nẻo đường, im lặng bên Chúa, bề trên nhà dòng sai gì làm nấy, luôn vâng phục không lời giải thích dù bất cứ hoàn cảnh nào cũng xin vâng vô điều kiện, dù bị hiểu lầm cũng chẳng hề than trách và cuối cùng là sống giản dị, khó nghèo, không cần tiện nghi và tham vọng.

Chị có một cái phone quèn bỏ túi, chẳng cần chụp chạch hay text, cũng không email, viber, internet, chỉ ai gọi đến nói dăm câu trả lời rồi lại nhét túi, tôi cằn nhằn sao chị lạc hậu thế, tìm chị ở đâu ra để em gửi hình, chị mỉm cười chỉ tay vào tim : hình trong đây, chỉ tay vào túi áo, đây thấy gọi thì biết còn sống, nói nhiều làm gì và giữ nguyên điệu bộ vui tươi, chẳng phone có chết đâu, chị vẫn còn đây, các cháu nó cho phone mới chị cũng không dùng, để giờ đọc kinh, quét sân....

Và tôi biết những dòng chữ tôi viết ra đây cũng chẳng bao giờ chị đọc hay biết được tôi nói gì ? Tôi viết cho mình và chia sẻ với các bạn cùng sống chung mái nhà với chị lúc tuổi mười hai, mười ba, còn nhỏ lắm đã đi tu.

Tháng 8 này kỷ niêm 50 năm ngày chị khấn, khoác lên mình chiếc áo dòng ngày trọng đại giao ước 3 lời hứa, nhìn chị tôi biết rõ 2 điều trọn vẹn sống độc thân và khó nghèo hiện lên khuôn mặt, lên trán, còn vâng lời thì Chúa biết, bề trên biết vì bao năm qua chị được điều đi khắp mọi miền, đâu cũng là nhà, dừng chân để phục vụ Chúa qua các sứ vụ tông đồ, dạy học và coi các cộng đoàn, phục vụ giáo xứ.

Đoạn đường chị đã qua, tình yêu chị để lại khắp nơi với niềm vui thánh hiến, chị luôn vô tư, chẳng lo ngày mai, ngày nào mặc Chúa sẽ ban và lo liệu, thật thú vị, hơn 45 năm gặp lại chị vẫn vậy không thay đổi, có chút nũng nịu thở than : " chân chị giờ đau quá, đi khập khễnh", con gái tôi ghẹo, đau đâu chặt đấy, chị ré lên : "ôi chết, không đau nữa"  như trẻ con, Chúa ở cùng chị, làm bạn thân yêu cùng sánh vai bên chị, Chúa chính là người tình trăm năm.
Chị Hồng Thúy ơi ! Em không về dự ngày trọng đại của chị được vì xa xôi khó về, nhưng em sẽ cầu nguyện cho chị luôn trung thành với lời thề, không bội ước cùng Gia Vê và quý Soeur có ngày vui hôm đó, nhắc lại lời tuyên khấn luôn trung thành với Đức Ki Tô, ở lại trong Đức Ki Tô, để được vinh quang cùng người trong ngày Chúa ngự đến.
Mến chúc chị luôn vui vẻ, đơn sơ, có Chúa đồng hành, khi mệt mỏi xin Chúa ẵm chị lên vai Người, chị nhé !

Thân mến tặng chị Hồng Thúy
(Bài của PK)

Thứ Năm, 4 tháng 8, 2016

6 bài tập tay giảm đau

6 bài tập tay giảm đau khớp tay

6 bài tập tay dưới đây có thể cải thiện phạm vi vận động, linh hoạt và dẻo dai cho đôi tay bị viêm khớp dạng thấp.

Hàng ngày phải thường xuyên làm việc như đánh máy tính, lau dọn nhà cửa, nấu ăn… khiến nhiều người bị tê cứng các ngón tay, bàn tay hay còn gọi là viêm khớp dạng thấp mà không hề hay biết.
Họ cho rằng những triệu chứng đó là bình thường và có thể vẫn chịu đựng được.
Viêm khớp dạng thấp (RA) là căn bệnh mà hệ thống miễn dịch của cơ thể sẽ gây ra tổn thương lên một số khớp. Đầu tiên là ở ngón tay, sau đó lan ra các khớp khác.
“Ngón tay và ngón chân thường bị đau trước. Vì vậy, khi có triệu chứng đau ở các bộ phận này, người bệnh phải có phương pháp điều trị kịp thời, để tránh lây lan sang các khớp khác.
Bài tập tay có thể cải thiện phạm vi vận động, linh hoạt và dẻo dai cho đôi bàn tay”, Eric Matteson, giáo sư thuộc Bệnh viện Mayo Clinic (Mỹ) cho biết.
Theo kết quả công bố vào năm 2015 trên tạp chí The Lancet (Anh), các bài tập tay phù hợp có thể làm gia tăng hiệu quả điều trị và cải thiện chức năng bàn tay ở bệnh nhân bị viêm khớp dạng thấp.
Trước khi thực hiện các bài tập này, những người mắc viêm khớp dạng thấp có thể ngâm tay trong nước ấm để giảm đau và mang lại hiệu quả cao hơn.

Bài tập 1: Uốn ngón tay
Giơ bàn tay thẳng lên với tư thế thoải mái, gập ngón cái vào lòng bàn tay sao cho đầu ngón cái chạm vào phần cuối của ngón út.
Trong trường hợp ngón tay cái không thể chạm vào được, hãy cố duỗi ngón cái càng xa càng tốt. Sau đó đưa ngón cái trở lại vị trí bắt đầu. Lặp lại động tác này nhiều lần với mỗi bàn tay.

Bài tập 2: Gập khớp tay
Bạn có thể làm bài tập này dễ dàng bất cứ lúc nào tay bạn cảm thấy các ngón tay của mình bị tê cứng. Vẫn bắt đầu bằng cách giơ tay trái lên thẳng.
Giữ bàn tay và các ngón tay áp sát thẳng vào nhau. Gập các khớp cuối và khớp giữa của các ngón. Giữ thẳng các khớp ngón tay. Chuyển động từ từ và nhẹ nhàng, đưa bàn tay trở lại tư thế bắt đầu.
Mỗi bài tập, phải lặp đi lặp lại nhiều lần và đổi tay.

Bài tập 3: Nắm bàn tay
Để thực hiện bài tập này, bạn cần một mặt phẳng để đặt bàn tay lên sao cho cẳng tay, cổ tay và bàn tay nằm trên cùng một đường thẳng, ngón tay duỗi thẳng và áp sát nhau.
Sau đó, các ngón tay gập vào nhau thành nắm đấm hờ, tuyệt đối không nắm chặt. Cử động từ từ và nhẹ nhàng, đưa bàn tay trở về tư thế ban đầu và sau đó làm lại động tác này hiều lần cho mỗi bàn tay.

Bài tập 4: Vòng tay chữ C
Giữ bàn tay và các ngón tay thẳng và khép vào nhau. Nhẹ nhàng uốn cong các ngón tay thành hình chữ C giống như khi cầm lon bia hoặc chai nước. Cử động từ từ và nhẹ nhàng, đưa bàn tay trở về tư thế ban đầu.
Lặp đi lặp lại động tác nhiều lần và đổi tay.

Bài tập 5: Vòng tay chữ O
Bắt đầu với bàn tay giơ thẳng lên, sau đó nắm tay vào hình thành dạng chữ “O” bằng cách chạm ngón tay cái vào từng ngón tay. Cử động từ từ và nhẹ nhàng.
Sau đó, tiếp tục đưa ngón tay cái lần lượt chạm vào ngón trỏ, ngón giữa, ngón đeo nhẫn và ngón út. Làm lại động tác này nhiều lần với mỗi tay. Bạn có thể tập động tác này bất cứ khi nào tay của bạn bị đau và cứng.

Bài tập 6: Di chuyển ngón tay

Đặt bàn tay lên một mặt phẳng, lòng bàn tay úp xuống. Di chuyển ngón trỏ về phía ngón tay cái. Tiếp tục với ngón giữa, ngón đeo nhẫn và ngón út. Tập đi tập lại nhiều lần và sau đó đổi tay.
                                         * Theo Mayoclinic
                                           Chúc may mắn

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2016

Bốn niềm vui lớn nhất trong cuộc đời


“Có một niềm vui chân chính trong cuộc sống, đó là làm cho người mà ta yêu có được niềm vui.” Jean-Jacques Rousseau
Có bao giờ bạn tự hỏi: niềm vui nào lớn nhất trong đời? Thành công, giàu sang hay có được điều mình mong muốn. Tất cả chúng ta đều cố gắng tìm kiếm cho mình những niềm vui trong cuộc sống. Nhưng khi có được thứ này chúng ta lại muốn có được thứ khác. Quá trình đuổi bắt cứ kéo dài suốt năm này qua năm khác, chúng ta không dễ gì nhận ra, niềm vui lớn nhất trong đời gần gũi và thân thương biết chừng nào.
 Ngay từ lúc mới sinh ra, được sống trong vòng tay của cha mẹ chúng ta hạnh phúc và cảm thấy bình yên. Mỗi ngày là một ngày vui, lúc đó, cha mẹ tuyệt vời nhất. Thế rồi, lớn lên, chúng ta muốn thoát khỏi sự kiềm kẹp của mẹ cha. Muốn tự do bay lượn, chê đấng sinh thành giờ đây lạc hậu, không có những suy nghĩ tân tiến, hợp thời. Để rồi xa cách cha mẹ hơn, nhưng bạn ơi, niềm vui lớn nhất trong đời đó chính là:
1.Được sống cùng cha mẹ 
Trải qua những năm tháng tuổi trẻ bồng bột và ích kỷ, chúng ta trở về với những toan tính của cuộc đời. Không còn tự do bay nhảy, không còn những suy nghĩ ấu trĩ và ngông cuồng. Giờ đây chúng ta có cả một gia đình cần gánh vác. Lúc ấy mới chợt nhận ra rằng, được sống cùng cha mẹ là một niềm hạnh phúc to lớn.

Không chỉ dựa dẫm vào đôi vai gầy yếu của mẹ cha mỗi khi bước chân ta trên đường đời rệu rã, không chỉ được ăn bát cơm mẹ nấu, được cùng cha đàm đạo mỗi lúc chiều tà. Quãng thời gian đó yên bình và hạnh phúc biết bao. Không phải chỉ có cười thật to, hét thật lớn thì mới được gọi là niềm vui. Đôi lúc niềm vui bình dị và nhẹ nhàng biết bao, nhưng nó sẽ ngấm sâu vào ký ức của ta, an ủi vỗ về ta mỗi khi mệt mỏi và đau đớn trong cuộc đời.
2.Được làm công việc mình thích
Niềm vui này sẽ chẳng có niềm vui nào có thể sánh được. Đó là cảm giác thỏa mãn bởi vì chúng ta đã làm được điều mà mình thích. Không ít người không làm được việc mình thích, không dám theo đuổi ước mơ và hoài bão của bản thân. Chán nản, thất vọng để rồi họ nhận ra cuộc sống của mình thật nhàm chán, thật buồn bã.
Chỉ khi chúng ta được làm công việc mình thích, chúng ta mới cảm nhận được niềm vui đến từ những điều bình dị, những điều tưởng chừng như vốn có của cuộc sống nhưng không phải lúc nào cũng cảm nhận được. Thế nên, nếu bạn cho rằng công việc chỉ là một công cụ để nuôi sống bản thân thì bạn hãy suy nghĩ lại đi nhé. Bởi vì chỉ khi yêu thích công việc của mình chúng ta mới làm tốt nó được. Được làm công việc mình thích là niềm vui lớn nhất trong đời.
3.Lấy được người mình yêu
Bất kỳ ai trong chúng ta đều muốn có được hạnh phúc trong cuộc sống vì vậy chúng ta mới trao đi tình yêu của mình. Có người lấy được người mình yêu, tin tưởng để làm chỗ dựa suốt đời cho mình, có người lại quyết định kết hôn trong lúc nóng vội. Rất nhiều người đã nếm quả đắng vì vội vàng trong tình yêu.
Một trong những niềm vui lớn nhất trong đời đó chính là lấy được người mình yêu và yêu mình. Khi sống cùng nhau, những bất đồng, những mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh, nếu không có một tình yêu lớn dành cho nhau, ít khi chúng ta có thể tha thứ và chấp nhận lẫn nhau được. Lấy được người mình yêu là niềm vui lớn nhất trong đời. Lớn hơn rất nhiều những niềm vui do tình cảm tạo ra trước đó. Thế nên, hãy trân trọng cuộc sống gia đình và trân trọng người bạn đã lựa chọn.

4.Sống mỗi ngày trọn vẹn
Đây là niềm vui rất lớn bởi hàng ngày chúng ta đều cố gắng tìm kiếm nó nhưng ít người nắm giữ được nó. Có người lo lắng cho những việc không đâu để rồi cáu gắt với người thân và con cái của mình, làm mất đi một ngày đẹp đẽ. Bạn ơi, hãy đối diện với cuộc sống mỗi ngày, dẫu khó chịu bao nhiêu cũng đừng đổ lỗi lên đầu người khác. Hãy tìm cách chế ngự sự giận dữ của mình và bao dung với người bên cạnh, để mỗi ngày với bạn trọn vẹn hơn. Có thể bạn không nhận ra, nhưng mỗi sớm mai thức dậy, tâm trạng bạn thoải mái bạn sẽ có một ngày ngập tràn niềm vui.

 Vậy nên, hãy mỉm cười khi ánh bình minh chiếu qua cửa sổ, bởi vì ít nhất thì chúng ta vẫn còn một ngày để làm những điều mình muốn. Hãy sống trọn vẹn từng ngày một với công việc, gia đình, con cái và những niềm đam mê nho nhỏ của bản thân. Bạn nhé!

(Sưu tầm - Email Nghiêm Dương)