Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2017

Thật kỳ lạ...

1. Thật kỳ lạ: Tờ giấy bạc năm chục nghìn sao có vẻ rất lớn khi dâng tặng cho Nhà Thờ, mà sao lại nhỏ thế khi mình đi mua sắm ?
2. Thật kỳ lạ: Hai giờ trong Nhà Thờ sao có vẻ dài lê thê, mà sao lại ngắn đến thế khi xem một tập phim ?

3. Thật kỳ lạ: Mình không thể tìm ra một lời để nói khi cầu nguyện, mà không biết lời đâu lại sẵn thế khi nói chuyện với bạn bè ?

4. Thật kỳ lạ: Đọc một chương Kinh Thánh sao mà quá khó khăn, mà đọc 100 trang tiểu thuyết tình cảm hay kiếm hiệp thì sao lại dễ đến thế ?

5. Thật kỳ lạ: Sao ai ai cũng muốn ngồi hàng đầu khi nghe hoà nhạc, mà lại làm đủ mọi cách để ngồi hàng cuối trong Nhà Thờ ?


6. Thật kỳ lạ: Sao chúng ta cần phải biết một việc làm cho Giáo Hội 2-3 tuần trước đó để rồi còn xếp lịch, mà lại sắp xếp ổn thoả các việc khác vào giờ phút cuối cùng ?

7. Thật kỳ lạ: Học về Chúa để chia sẻ cho anh chị em sao quá khó khăn, mà học hiểu rồi truyền miệng những chuyện tầm phào sao lại dễ dàng đến thế ?

8. Thật kỳ lạ: Sao mình tin mọi thứ mà báo chí nêu ra, mà lại thắc mắc mãi về những lời Kinh Thánh?


9. Thật kỳ lạ: Sao ai ai cũng muốn có một chỗ trên Thiên Đàng, mà lại không muốn tin, không muốn làm hay nói điều gì để được lên đấy ?

10. Thật kỳ lạ: Sao khi mình gửi chuyện cười bằng E-mail thì tin rằng người ta chuyển ngay, nhưng khi sắp gửi một bức thư nói về Chúa thì mình lại đắn đo suy nghĩ trước khi đem chia sẻ ?

Thật là kỳ lạ phải không nào? 

Giờ đây bạn đã đọc lá thư này xong, thì bạn hãy chuyển đến cho một người bạn, một thân nhân hay một người nào đó.

Nếu bạn quên hoặc không muốn làm như vậy, thì chẳng những bạn mất cơ hội được Chúa chúc lành, mà bạn còn làm mất cơ hội của những người có thể đang cần đến Chúa trong đời họ.
(Trần Duy Nhiên dịch)

Thứ Sáu, 18 tháng 8, 2017

Khúc hát tạ ơn


50 năm, năm ấy biết bao tình là biết bao tình.

50 năm, năm ấy biết bao là Hồng Ân Chúa ban.
50 năm cuộc đời dấn thân
50 năm cuộc đời hiến dâng
Con đã thề nguyền :
Con yêu Chúa
Con phục vụ Chúa thôi.

Cám ơn Vân và Sa miền sông nước mênh mông là tình, đã siêng năng ghi lại những hình ảnh đẹp, giây phút hội ngộ quý giá gửi lên facebook. Nhờ xem hình ảnh và video, coi như đã được hiệp thông.


Miền Saigon cũng nồng nàn tất bật tiếp đón các chị em ở xa về từ Cái Sắn, Bảo Lộc và Tuy Hòa dù xa xôi cũng kéo nhau về, sợ không còn cơ hội gặp lại, Dung B không về được, chỉ xem hình thôi lòng cũng tràn ngập niềm vui, nhìn lại hình ảnh các bề trên, Sr Tổng Quyền, Bà Lành, chị Lâm Giám Đốc nhà Đệ Tử năm xưa, chị Giáo Huy và chị Giáo Nhị nay đã trên 70 nhưng vẫn xinh đẹp trong bộ áo dòng cao quý với nụ cười rạng rỡ đón mừng đoàn em trở về.

Tri ân Ngài, xin cảm tạ và hát khúc hoan ca, từ sáng sớm đến khi đêm về, cám ơn vì muôn ơn lành Mẹ ban cho chúng con đã một thời sống chung dưới mái nhà thân yêu  dù xa ngàn dặm, tóc đã bạc màu, 50 năm rồi mà trái tim vẫn rộn ràng yêu thương mỗi khi được trở về nơi chốn cũ, 


Lạy Mẹ từ bi xin thương xót chúng con, những cánh hoa miệt mài bay trong gió, dù phong ba, hiểm nguy nhưng vẫn thắm tươi dâng Mẹ.


(Chị PK)

Thứ Tư, 16 tháng 8, 2017

Ngọc Khánh khấn dòng

Chị Giáo Huy kính mến.

Năm mươi năm đã là tuyệt vời, sáu mươi năm còn gọi là Ngọc Khánh, là viên ngọc quý chị đã tận hiến cuộc đời cho Mẹ Mân Côi.
Bao năm qua gặp lại chị giáo Huy, nét mặt hiền hòa, đơn sơ và dễ tính, khi còn trong nhà Đệ Tử, chị luôn chăm sóc sức khỏe cho chúng em, riêng em hay đau bao tử được chị cho xuống nhà nghỉ, nằm ngủ một giấc dậy được ăn bát cháo thịt, có hôm cháo đậu xanh hay cháo trắng với đường hoặc vài cục kẹo.
Đôi khi chẳng đau ốm gì nhưng muốn được ăn cháo cũng cáo bệnh để xuống nhà " kẻ liệt " nằm ăn vạ, chị lại cho ăn cháo, ăn bánh và uống thuốc, chẳng bao giờ la mắng, chị luôn cười tươi và duyên dáng với chiếc răng khểnh, giờ chị đã lớn tuổi mà khi về gặp lại, vẫn thấy rất dễ yêu chị giáo của mình ngồi nhặt rau, gọt bầu bí phụ nhà bếp, chị không hề ngồi xả hơi, thích làm là vui lắm, dáng người nhỏ bé lại thấp mà cáng đáng mọi việc, chị dạy chúng em cầu nguyện, tu đức, tĩnh tâm, hy sinh hãm mình, nhiêu đó làm hành trang vào đời để cuộc sống trong gia đình chúng em biết luôn hy sinh, trung thành dù bất kỳ hoàn cảnh nào cũng vui vẻ đón nhận và dâng lên Mẹ Mân Côi, chúng em là những bông hồng bay trong nắng trong gió, đôi khi cũng tơi tả vì phòng ba bão tố ngập tràn nhưng luôn có Mẹ chở che, nhớ lời  chị dậy sống đơn sơ và luôn hy sinh vì mọi người.

        HÂN HOAN MỪNG 
NGỌC KHÁNH KHẤN DÒNG
Chị M. Joseph VŨ THỊ HUY

Tên chị ngay hàng đầu tiên mà em chẳng đọc, sorry chị, nhưng rất may, giờ này bên Việt Nam mới gần 6 giờ sáng, đến 9 giờ mới bắt đầu thánh lễ, em sẽ hiệp thông và cầu nguyện đặc biệt cho chị giáo Huy của em, hôm nay chỉ có mình chị mừng Ngọc Khánh 60 tuyên khấn lại lời thề. 

Kính chúc chị luôn khỏe mạnh, đơn sơ giản dị như nụ cười chị nở trên môi.
Cám ơn chị đã dạy dỗ chúng em, tuổi trẻ tinh nghịch, phá phách, chị chẳng phạt hay la mắng, chỉ khuyên : Dung B ơi ! em đừng nghịch nữa, về lớp học khi nào ốm thì báo chị nấu cháo cho ăn.

Viết những dòng chữ này rất nhớ về chị và chị và các chị giáo thật là xúc động, rất tiếc em không về tham dự thánh lễ Khấn Dòng hôm nay, một ngày vui trọng đại của chị và chị Nhị, một thời chúng em yêu thương và bây giờ vẫn luôn quý mến.

Chiều nay trong thánh lễ mừng Mẹ lên trời, nguyện xin Mẹ Mân Côi ban muôn Hồng Ân xuống cho Nhà Dòng, quý Seour có ngày khấn hôm nay được Mẹ gìn giữ, chở che và  riêng chị trong ngày Ngọc Khánh đón nhận nhiều ân sủng Chúa ban.
(Chị PK)

16/8/2017 - Mừng Kim Khánh Chị

Chị giáo của chúng em
"Trong hân hoan chúng em về đây..."

Sao lần nào cũng vậy, đã bao nhiêu năm rồi, từ thuở tóc còn xanh cho đến hôm nay đầu ai cũng bạc mà tâm tình ngày trở về chẳng bao giờ thay đổi.
Lần nào chị cũng đón chúng em với nụ cười rạng rỡ
Chúng em đã biết tin từ trước hơn một tháng để cùng í ới gọi nhau về nhà Mẹ. Thương lắm miền tây sông nước, yêu lắm miền Bảo Lộc cao nguyên, gặp nhau ríu rít bao nhiêu là chuyện cuộc đời. Vui có, buồn có, chia sẻ và nâng đỡ, cùng cầu nguyện cho nhau vững bước. Các chị em chúng mình xa nhất là Tuy Hòa, nhiều tuổi nhất cũng Tuy Hòa, chị gần thất thập cổ lai hy, tính tình đã bắt đầu hơi lẩm cẩm một tí rồi nhưng chị cười mãi thôi, trong ánh mắt chị và mọi người cùng lấp lánh những niềm vui. Rồi đến lúc tàn tiệc chia tay, ánh mắt mọi người hình như ai cũng có một chút sương chiều. Nhiều khi em tự hỏi mình : sao lại thương nhau như vậy nhỉ ? 
Chị giáo Linh Sa và BTGT Đinh Nụ

Trong cuộc đời đệ tử, em tin ai cũng có kỷ niệm ít nhiều với chị giáo của mình.
Riêng em, mừng Kim khánh chị, em còn nhớ ngày nào học lớp 12, em rủ Đài làm ma nhát mọi người trong một lần hai đứa cùng bị bệnh. Đài to con lớn xác đứng im cho em phủ tấm drap trắng ngay chỗ công tắc điện. Hôm ấy Thanh (em chị Thiện ở Nha Trang) lên sớm bật đèn đã hét lên thật to rồi bỏ chạy, làm tất cả các chị em lên sau chẳng biết chuyện gì cũng đều hét và bỏ chạy theo. Tang chứng vật chứng sờ sờ ngay chỗ Đài không thể chối cãi, vậy mà Đài chịu lỗi chứ không khai ra em chủ mưu. Sáng mai em gặp chị để thú nhận và sẵn sàng chịu phạt, nhưng chị chỉ cười lắc đầu, nói một câu nhẹ nhàng : Chị không nghĩ là em nghịch ngầm như vậy, nếu Thanh yếu tim xảy ra chuyện gì đáng tiếc thì sao ?
Bạn cũ ngày xưa - Vẫn thân đến bây giờ...
Chị ơi ! cái tuổi thơ nghịch ngợm ấy đã xa lắm rồi, nhưng tất cả vẫn còn trong ký ức, một ký ức thật dễ thương, hồn nhiên và bình yên cho chúng em làm hành trang bước vào cuộc đời.
Mà cuộc đời đâu chỉ là mặt hồ lăn tăn gợn sóng. 
Giữa những sóng gió buồn thương, lúc nào chúng em cũng nhớ đến chị, nhắn một dòng tin ngắn ngủi : Chị ơi ! chị cầu nguyện cho em với...!
- Em yên tâm, chị và cộng đoàn cùng cầu nguyện cho em. 
Tin trả lời của chị làm chúng em được tiếp thêm sức mạnh để vâng theo ý Chúa.

Hôm nay, chúng em hân hoan mừng Kim Khánh chị, 50 năm trong đời thánh hiến, chị hạnh phúc biết bao nhiêu. 
Chúa đã chọn chị giữa nhiều người. Hạnh phúc đó chúng em đều ước ao mà đâu có được.
Xin Chúa và Mẹ Maria gìn giữ chị từng bước chân cho đến cuối cuộc đời.
Cám ơn chị đã luôn đồng hành với chúng em.
Chị Jean Lâm - Ngày xưa chị thương & nâng đỡ em rất nhiều...

Chúng em mong chị bình an, khỏe mạnh để 10 năm nữa đón nhận niềm vui Ngọc Khánh đời thánh hiến.
Chúng em mong cho nhau bình an, khỏe mạnh để ngày đó được cùng về nhà Mẹ, cùng bên chị hát khúc tạ ơn.

Chúng em chân thành cám ơn chị Giang Lâm, lần nào chị cũng đón chúng em với nụ cười tươi vui, rạng rỡ.
Chúng em chân thành cám ơn chị BTTQ Vũ Loan, chị BTGT Đinh Nụ đã luôn ưu ái dành cho chúng em cơ hội và những giây phút được trở về mái nhà xưa.
Về nơi ấy, bình yên biết bao nhiêu !

Cộng đoàn thiên quốc - Em nhớ chị giáo Đoan
Đây là tâm tình Cái Sắn - Kiên Giang 


Chiếc xe giường nằm êm ả sau 6 tiếng đồng hồ đã đưa chị em CMC miền Đồng Bằng Sông Cửu Long đến TPHCM .

Lại một chuyến xe ôm nhanh gấp rút đưa chị em đến trước cổng nhà Mẹ dòng Mân Côi, Chí Hoà ! Saigon.

Căn phòng quý Sr đã dọn sẵn thoáng mát , đầy đủ tiện nghi để chị em nghỉ ngơi . Cơm bữa tối ngon miệng xong . Chị em nhắc lại những kỷ niệm ở trong dòng ....
Ăn sáng xong .. Lướt thướt bộ áo dài , viếng thăm nơi quý Sr an nghỉ . 
Một đời tận hiến .. Xin vâng ..

(Thương tặng chị giáo M.des Anges Nhị và tất cả chị em chúng mình)

Thứ Ba, 1 tháng 8, 2017

Thiên Chúa nói với tôi qua con người

Nơi nào tôi có thể gặp gỡ được Thiên Chúa? 
Làm sao tôi có thể nghe được tiếng của Người? 
Đây vốn là những câu hỏi thường trực trong đời sống đức tin. Có những khi tôi mong chờ nơi Chúa những dấu lạ, tôi ngóng đợi một sự hiện diện nhãn tiền và ồn ào, tò mò tìm đến những nơi chốn của tin đồn. 
Nhưng Thiên Chúa chẳng đến bằng cách ấy. Sự hiện diện của Người vốn bình dị, nhẹ nhàng nhưng thật sống động…
Chúa đến với tôi qua những con người, Người luôn nói với tôi qua những cuộc tiếp xúc thường ngày với tha nhân.
Nơi những người đau khổ…
Thiên Chúa đến với tôi qua những con người đau khổ tôi bắt gặp trong cuộc sống. Chúa chỉ cho tôi thấy, Người luôn gần gũi với những người khổ đau, vì họ là bạn của Chúa, vì Chúa yêu thương và khao khát chữa lành họ. Nhưng họ là ai? Có thể họ là những người nghèo khó, thiếu thốn. Chúa nói với tôi về những khó khăn trong điều kiện sống của họ. Người mời gọi tôi sẻ chia và nối kết. 
Họ cũng có thể là những người đang lo âu buồn phiền cần tôi trao gửi một lời nói yêu thương, hay ánh nhìn đồng cảm. Những con người đau khổ cũng có thể là những người đang mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo hoặc là những con người bị xã hội khinh chê ruồng bỏ. Tôi nhìn thấy hình ảnh một người phong, hình hài đã biến dạng. 
Họ ở trong nỗi mặc cảm khôn nguôi. Chúa cũng nói với tôi qua những người bị nhiễm HIV vốn bị xã hội thành kiến và soi mói đủ điều. Chúa nói với tôi họ cần được quan tâm và đón nhận. Chúa bảo tôi, tôi cũng trở nên khốn khổ biết bao nếu có ánh nhìn thiếu bao dung đối với những người xung quanh, nhất là với những ai đau khổ. 
Tôi sẽ trở nên đui mù 
nếu thiếu sự nhạy bén với nhu cầu của những anh chị em đó. 
Tôi chẳng khác nào kẻ què quặt 
khi đôi tay không biết giúp đỡ, đôi chân không chịu đến gần. 
Trái tim tôi trở nên cằn cỗi 
khi không chịu mở ra và đồng cảm.
Và tôi sẽ trở nên khô khan và nghèo nàn biết bao 
nếu không mở lòng đón nhận họ, những hiện thân của Chúa.
             Nơi những người đang ở trong niềm vui…
Thiên Chúa còn nói với tôi nơi hình ảnh những con người đang trải nghiệm thành công, hạnh phúc. 
Tôi chợt thấy hình ảnh một bạn sinh viên sau những năm dùi mài đèn sách, nay khoác trên mình bộ đồ cử nhân nét rạng rỡ trên khuôn mặt. Thật đẹp! Tôi nhìn thấy niềm hy vọng tràn trề đang mở ra với bạn ấy. Không chỉ một tương lai, một cuộc đời và sự đóng góp, Chúa còn cho tôi thấy cả những nỗi hy sinh vất vả để đạt tới thành công. 
Chúa nói với tôi qua hình ảnh một gia đình hạnh phúc. Chúa cho tôi thấy hạnh phúc ấy phải được đổ nền tình yêu, mà tình yêu đích thực ấy phải trả giá bằng sự hy sinh của những người trong cuộc. 
Chúa còn nói với tôi qua những người giàu có. Họ có nhiều của cải, họ có được đầy dẫy những mối tương quan. Họ đã khổ công để thành đạt, nhưng họ cũng phải có trách nhiệm đóng góp và chia sẻ, nhưng họ cũng cần cẩn trọng với sự tự phụ và bả danh vọng. 
Chúa bảo tôi, tôi cũng có nhiều lắm – tôi sẽ được nhiều hơn, vui và hạnh phúc trọn vẹn nếu tôi biết chia sẻ, biết hy sinh và cho đi.
Qua những người tôi yêu tôi ghét…
Thiên Chúa vẫn đang nói với tôi nơi những con người tôi gặp gỡ hàng ngày, những người tôi mến và cả những người tôi chẳng ưa.. 
Có những cuộc gặp gỡ dễ thương, nhưng cũng có những cuộc nói chuyện đầy khó chịu. Đó có thể là những chuyện rất thường xảy ra, nhưng cũng có thể là cách thức hiện diện rất đỗi “bình dị” của Thiên Chúa, kèm theo đó là những lời mời gọi liên lỉ của Người mà tôi chưa nhận ra. 
Những người tôi gặp gỡ thật đơn sơ và dễ mến, họ tài giỏi và khéo léo, họ hiền lành và cảm thông. Nơi họ, Chúa hiện diện đầy dịu dàng và tinh tế. Đó quả là  những tấm gương dành cho tôi. 
Nhưng Chúa còn nói với tôi qua những người khó chịu. 
Cuộc gặp gỡ với họ bao giờ cũng đầy thách đố. Những dư âm còn lại thường là sự bực tức, ghen ghét hay xét đoán, cả đến đoạn giao. Đó cũng là một lời Chúa nói với tôi từ thẳm sâu tâm hồn rằng tôi chưa đủ dịu dàng, khiêm nhường và tình yêu để đón nhận trọn con người họ. 
Họ cũng có thể là một phóng ảnh của chính tôi. Nếu tình yêu dẫn tới một niềm hạnh phúc đích thực, thì nơi tôi đang thiếu điều đó. Họ, dù là người tôi ưa hay là người tôi thương chẳng dễ, tất cả đều là những bổ sung tuyệt vời cho đời sống tôi.
Gặp gỡ là một ơn, 
người mà tôi tiếp xúc là một món quà
Qua những điều rất bình dị này tôi nhận biết mình hơn, 
nghe được tiếng Chúa nói với mình rõ hơn. 
Qua những con người, 
Chúa nói với tôi phải làm gì và nên có tâm tình như thế nào. 
Qua những chuyển động nội tâm trong sâu thẳm mình, 
Chúa cho tôi thấy giá trị của việc nhận ra chính mình để tiếp tục hoán cải. 
Thiên Chúa trao gởi tôi cuộc sống kèm theo lời mời gọi, cuộc sống là những mối tương quan và lời mời gọi ấy như là những sứ mạng. 

Và như thế, cuộc sống luôn là món quà, 
anh chị em xung quanh là một ơn huệ 
và việc sống với họ là một sứ mạng của đời tôi.
(Joseph Trần Ngọc Huynh S.J)