Thứ Tư, 31 tháng 12, 2014

Lòng tin

Lòng tin là một sự tín nhiệm không đắn đo, vô điều kiện, không hề trông thấy, chỉ nghe kể lại câu chuyện mà cũng tin y như tai nghe, mắt thấy và lòng rung cảm.
" Phúc cho ai không thấy mà tin. "

Với tôi, rất đơn giản, tình cảm lãng mạn, rất dễ tin người khác khi thấy họ hiền lành, ngọt ngào là trao ra hết, may mắn khi lòng tin trao đúng người, đúng nơi thì nền tảng vững chắc, tình yêu thăng hoa, mọi việc trôi chảy xây dựng được gia đình hạnh phúc, xã hội tốt đẹp, lập gia đình là trao tình yêu, cuộc sống, tương lại của mình vào hôn nhân, trao hết niềm tin vào người bạn đời cùng nhau nắm tay đi trong vui buồn sướng khổ, phải tin tưởng nhau thật sự không gian dối, cùng nhau chia sẻ khó khăn và giải quyết những bất hoà trong tình yêu thương.

Bạn bè cũng vậy, sai một bước, làm mất lòng tin mọi việc tan thành mây khói, gian dối, không trung thành, nói chung cả về tình lẫn tiền đều trượt ngã, mất nhau trong cuộc đời, chữ tín và niềm tin rất là quan trọng, xây dựng niềm tin mất biết bao công sức và thời gian nhưng phá đổ chỉ cần vài giây phút.

Một lần bất tín là mất tất cả, một tờ giấy nõn nà, chúng ta vò nát làm sao vuốt cho thẳng lại như ban đầu, nếp nhăn còn hằn trên mảnh giấy, rạn nứt không phai dù ta muốn tha thứ và quên đi hết.

Có thể tôi là người cố chấp không biết thứ tha, không biết nhìn phía trước, đã nhiều lần lắng đọng tìm về kỷ niệm để học chữ quên, để vực lại niềm tin trong nhau, nhưng than ôi ! Lòng tin không còn, tình yêu cũng hết, người tôi mến yêu, tôi gọi là Ái Khanh và Trẫm sẽ yêu em suốt cuộc đời, nhưng xin lỗi Ái Khanh, Trẫm không cứu được em vì em mang trọng tội, luật lệ thì không ai thay đổi được, em đã phá đổ thì mình phải chia tay nhau từ đây, lòng tin đã mất, tình yêu cũng mất, chỉ còn lại trong ta chút ngậm ngùi và bao điều khó hiểu, tại sao và tại sao ?

Lòng tin thật thiêng liêng và cao quý, phát xuất từ chân thiện mỹ của mỗi con người, mong tất cả chúng ta có được niềm tin vào chính bản thân mình, mang niềm tin đến cho gia đình, bạn bè và con tim sẽ vui trở lại khi ta vững niềm tin.

Tặng em đôi dòng tâm sự ...
(Chị PK)


Thứ Ba, 30 tháng 12, 2014

Hoàng Yến

Tên của em là một loài chim thì phải ? Một con chim màu vàng thật đẹp.
Ngày em từ Thủ Đức lên Viện Dầu, vẫn còn hình ảnh trong chị là một cô bé trẻ trung, xinh xắn, nhưng không kém phần thông minh, lanh lợi, lễ phép với mọi người.
Ngày ấy em là tâm điểm của các chàng trai trong Viện, một cô bé như thế mà không thích mới lạ ! 

Em thường nói với chị : nơi đây em có nhiều kỷ niệm, chân thật và đầy tình người. Chị cũng có cảm nhận giống em. Vì thế khi cơ quan sát nhập với Liên hiệp, chị em mình người ở người đi. Người ở lại thì đâu thể nào ở được, cũng đành thôi.


Đường đời xuôi ngược, chị em mình mỗi người mỗi ngả, nhưng vẫn còn chút gì trong tâm tưởng để khi nhớ về nhau là nhớ về những kỷ niệm đẹp, nhớ về những ngày thân ái, phải không em ? Hôm trước anh Huy trưởng phòng ghé nhà chị, ngồi nhắc lại thời gian trước, nghe lòng bồi hồi, thóang chút nhớ nhung.


Bà mẹ hai con Hoàng Yến bây giờ chắc vẫn còn giữ được nét đẹp của một thời ? Chị tin điều đó.

Lâu quá chẳng gặp em, nhà thờ nơi chị đi lễ có một cô gái từ khuôn mặt đến quần áo và cách trang điểm rất giống em ngày xưa. Chị hay nhìn cô ấy, rất nhiều lần và lần nào cũng một ý nghĩ : sao mà giống em đến thế !

Sinh nhật em tháng 12, chị gởi đến em lời chúc mừng :

Mong lúc nào em cũng mạnh khỏe, xinh đẹp, luôn được chồng thương yêu,  một gia đình hạnh phúc với những đứa con ngoan ngoãn, giỏi giang, chim Yến nhé !

Nhớ bạn

                                                                  

Có bao gi ch nghĩ giáng sinh đó s là giáng sinh cui cùng ?
Bui sáng hôm đó khi bước chân ra khi nhà là ch s không còn tr li ln na ?
Và chắc chắn một điều là không bao giờ chị biết rằng thánh lễ hôm đó là thánh lễ sau cùng trong cuộc đời chị...

Hôm đó là ngày 30 tháng 12 năm 2003.
Tôi đang làm công việc nhà thì chuông điện thoại reo, đầu dây bên kia là giọng của Len, bạn tôi. Khi lấy chồng thì Len và Tuyết Nga là v ca hai anh em rut. Ch Tuyết Nga là ch, Len bn tôi là em. Len là bn tôi ngày xư Dalat, ch Tuyết Nga là bn tôi  Saigon, gi hai người by li chung mt gia đình ln, trái đt tht tròn. 

Trong đin thoi ging Len nghn ngào: - ”Thúy Nga ơi ! ch Tuyết Nga đi l sáng, trên đường đi b v nhà , ch đi sát l mà cũng b Honda đng phi, người ta ch ch vào bnh viBo Lc mà không n nên đi  Saigon ri, Thúy Nga có rnh ghé vào vi ch chút đi”. Lng ngườvì xúc đng, tôi nu vi ba cơm cho gia đình ri đp xe vào BV Ch Ry, trước hành lang phòng cp cu tôi gp chng chị Tuyết Nga và vài người thân trong gia đình. Không khí yên lng, nng n. Tôi hi thì được biết ch hôn mê t sáng đến gi vn chưa tnh. Cô y tá cho tôi vào phòng cp cu, tht d dàng đ nhn ra dáng người bé nh ca ch đang nm bt đng trên giường vi m dây nh chng cht khp thân th , thương quá đi thôi ch bn ca tôi ngày nào…

Tôi nh ngày còn là đ t , trong phòng hc tôi vi ch ngi cnh nhau  bàn đu vì chiu cao khiêm tn ca ch và tôi suýt soát nhau . Không hiu sao tôi c  loay hoay làm đ th vic ch không tp trung đ hc bài, có l cũng có tí chút thông minh nên tôi hc bài nhanh lm, nên hai gi ở phòng hc sao mà nó lâu kinh khng, ch luôn nhtôi : sao Thuý Nga không hc bài mà c làm cái gì vy ? dù ln hơn tôi nhưng hc cùng lp 11 nên ch gi tôi bng tên. Lúc y phi tuân th trit đ gi nào vic ny nên như tôi là li k lut … biết vy mà tôi vn không th nào thay đi, chc là nhc hoài ch cũng bc lm vì làm ch mt tp trung, mỗi lần chị nhắc nhở tôi chỉ im lng, không gin di nhưng vic ta thì ta c làm, tht là đáng ghét ! Ch phi chu đng tôi sut hai năm mà không bao gi méc vi ch giáo Ngân, ch giáo Nh, bây gi nghĩ li thy ti nghip ch quá ch lúc xưa thì không h.

Sau gii phóng, cùng lên Phước Lc, ch ca ch li bên cnh tôi là bàn đu tiên trong nhà nguyn đơn sơ, vách g mà có mt do vách nhà nguyn b mi ăn nghe rào rào ghê lm. Tôi gin thì to nhưng đc kinh nh xíu hà ! Ch vn hay nhc : Thúy Nga này đkinh gì mà ch ngi bên cnh vn không nghe tiếng ? Lúc này thì tôi cãi li : em  đc có nh đâu, em đc ln mà. Ch cười cười : hng dám ln đâu, đc toàn trong c hng mà còn cãi.

Chúng tôi ra đng làm c, gieo ht lúa, trng khoai mì, đp lung trng khoai lang, trng mè, tôi nh cây mè tuy thp, thân ch nh bng ngón tay út nhưng sâu ca nó thì kinh hoàng lm : màu xanh lè, dài , có thêm my khi u ra mà chúng tôi vn gi đùa là my cái vú. Khi làm c thi thong cuc ph kiến la thì trơi kiến to kiến nh túa ra trong khong đường kính 1 mét vàng hết mt đt , ch nhìn thôi mà gai c đã ni rrn . Phước Lc nhiu vic đ làm, tuy nh người nhưng ch làm nhanh lm, ch cuc gn hếlung mà tôi thì chm chp còn hơn phân na, ch rt hay gin và nghch phá cho vui, cho quên mt nhc ca nhng bui nng chang chang ngi ngh mt ăn khoai mì lucho đ đói lòng…


Tôi vn nh có ln đang làm c thì mây đen  đâu kéo đến đen kt cả bu tri, và mưa ngay lp tc, chúng tôi vi vàng chy đến cái chòi lá gn đó đ trú , khong được 10 phút, cht nhìn lên cây đòn ngang thy toàn là thn ln, không biếở đâu chúng đu kín c cây đòn ước tính c trăm con, chc chúng cũng trú mưnhư mình,  kinh hoàng quá, tôi nhy ra khi chòi, thà ngi dưới mưa còn hơn. Ch dlm, ch s con gì, thy tôi run lập cập vì mưa và còn vì sợ thằn lằn, ch còn cười hc hc na ch ! Lúc đó nghe giọng cười của chị, tôi ghét lắm vì quá trời thắn lằn thế kia,ai mà chả sợ.  


Sau này khi bước vào đi và liên lc được vi nhau, tôi hay lên Bo Lc chơi, lần nào Nhiệm cũng chở tôi ghé thăm gia đình anh ch, những lần gặp nhau như vậy anh chị vui lm và cũng đôi ln ch viết thư cho tôi (nhng lá thư đó vn được tôi ct gi đến bây gi, tôi có thói quen tt là gi tt c thư t hình nh ca mi người gi cho mình) ch luôn bo rng dù nghèo nhưng ch luôn hnh phúc vì có người chng hin lành, thương yêu, và nhng đúa con ngoan ngoãn…tôi cm nhđược hnh phúc tht ngt ngào qua li k ca ch.
************
Vy đó… mà cũng đã hơn 10 năm ch đi xa, thi gian sao nhanh quá đi…
Cuc sng thì vn luôn có nhng li r bt ng và tht ngt nghèo, môt thi gian sau đó anh có người bn đi khác, cuc sng khó khăn phi bán đi ngôi nhà hnh phúc đ lvn làm ăn. Các con anh vic hc d dang, riêng cháu út thì đang trong vào lao lý....,  lúc ch mt cháu mi hơn 10 tui, cái tui như cây con yết gia cuc đi thiếu người dn dt thương yêu. Tôi không trách cháu vì tôi đã là mẹ, con mình chăm bẵm, dạy dỗ thế này đôi khi còn chẳng nên người huống gì là cháu !

Cuộc tình sau của chồng chị cũng chẳng suông sẻ với thời gian, anh đi nơi khác làm ăn, hiếm hoi mới có đôi lần điện thoại cho tôi nhưng rất vội vàng. Tôi biết anh mang nhiều mặc cảm. Buồn làm sao trước sự đổ vỡ, tan nát một gia đình, mà đó lại là gia đình của bạn tôi ! Thương chị, tôi không nỡ trách anh dù ch mt thoáng qua, sự việc xong rồi có trách cũng chỉ thế thôi. Tôi ch ước gì ch đng đi xa , ước gì anh đng buc sang li khác thì chkhông có ngày hôm nay…như thế


Cuc sng không phi  như  chuyn c tích đ  luôn có mt kết thúc tt đp, ranh gigia cái tt và cái xu tht là mong manh. Tôi v Bo Lc nhiều lần nữa, lần nào cũng gp li nhng người bn cthi niên thiếu : Ch Dâng, Nhim, Đài, Thế, c Len na, bui ti bên nhau ngi trò chuyện, chúng tôi luôn nhc đến ch vi tt c nhng ni nim…

Lâu lm ri không còn căn nhà cCh đ chúng tôi cùng ghé thăm. 

Tôi vẫn mong cháu Út sớm được trở về với cuộc sống tự do và c gng vượt qua khúc quanh cuc đi để làm li t đu dù chng phi d dàng gì. 
Có phi Ch cũng rất mong điu đó không Tuyết Nga ?
                                             
Kỷ niệm ngày chị mất : 30/12/2003
Mến nh tng ch Tuyết Nga và các ch Phước Lc ngày xưa.
Xin các ch, các bn cu nguyn cho linh hn M.Goretti.
                                                               
CMC M.Goretti  Tuyết Nga : đứng  giữa Đỗ Liên và Thu Hương.
Hàng đứng thứ hai đếm từ dưới lên

Thứ Hai, 29 tháng 12, 2014

Như Quyên

Ngày còn trẻ, hai đứa mình làm chung. 
Lipaco toàn là nam, nhất là ở văn phòng số nữ chiếm tỉ lệ rất khiêm tốn. Vì vậy, từ việc dọn dẹp, làm vệ sinh hay nấu ăn cũng là do mấy ổng đảm trách. Cả hai anh trưởng phó phòng cũng ưu ái tụi mình hơn nến mấy ổng hay phân bì : con gái ở đây đẻ bọc điều nên sướng hết biết ! Nói thì nói thế thôi chứ mấy ổng cũng rất dễ thương.

Chắc chẳng bao giờ tôi và bạn nghĩ rằng chơi với nhau thế mà đã gần ba mươi năm rồi Quyên nhỉ ? Trong ba mươi năm ấy chỉ có khoảng vài năm làm chung thôi, rồi chúng mình tan tác, mỗi đứa một nơi vì Lipaco giải thể. Lúc ấy ai cũng buồn, nhưng tôi buồn hơn bạn nhiều vì tôi phải ra đi còn bạn được ở lại. Những tưởng được giữ lại làm việc là hạnh phúc nhưng cuối cùng bạn cũng phải rời xa nơi ấy vì nhiều nỗi...

Trong cuộc đời, tôi đã trải qua nhiều nơi làm việc khác nhau, gặp gỡ nhiều con người khác nhau nhưng so sánh và đúc kết lại : Lipaco là mội trường lịch sự, thân thiện và thành thật nhất. Khi còn làm việc với nhau, dù có những lúc vui, buồn, hờn giận, bực mình, chúng mình vẫn giữ được bình tĩnh và nhã nhặn. Khi mỗi người một con đường riêng, có dịp gặp lại chúng mình vẫn ân cần. Cái ân cần thực sự của tình thân.
Thăm qua, thăm lại mỗi khi có dịp, tình bạn của tôi và bạn vẫn như ngày đầu, tôi cảm thấy còn nhiều hơn ấy chứ ! Còn bạn, bạn có nhìn thấy điều đó giống tôi không ?

Nhà tôi, nhà bạn bây giờ đường dài 19km, muốn gặp bạn tôi phải đi xa hơn, cứ chịu khó leo lên xe bus hai chuyến là tới ngay thôi. Đơn giản vì tôi là người thích đi, nếu người ta có nhiều cái khéo thì chắc tôi là người khéo chân. Đơn giản vì bạn cũng mong có người trò chuyện, tôi thì khá nhiều chuyện để nói nên mình dù ít điểm tương đồng nhưng lại có nhiều điểm để bổ khuyết cho nhau.

Bạn không còn khỏe như ngày nào tôi mới gặp, nhưng vẫn còn đó nét đẹp của một thời.
Cứ phải uống thuốc triền miên nên bạn mất ngủ, một ngày hai mươi bốn tiếng mà bạn chỉ chợp mắt được hai mươi phút thì thương quá !
Bạn có nhà riêng, căn nhà đã đẹp mà dưới bàn tay mỹ thuật của bạn lại càng đẹp hơn nữa.
Bạn có rất nhiều người thương yêu : cha mẹ này, dì út này, các em của bạn này (từ em ruột đến em họ) đều chăm sóc, lo lắng cho bạn từ vật chất đến tinh thần. Cả bạn bè nữa, trong đó có tôi, tôi chả biết làm gì cho bạn ngoài việc chịu khó đi xa để mang đến cho bạn chút niềm vui.
Bạn có những đứa con ngoan ngoãn, thông minh, giỏi giang. Dù đôi khi thành công trong cuộc đời chưa đến trong một sớm một chiều như mình mong ước nhưng tôi tin một ngày không xa đâu, bạn sẽ có được niềm hi vọng đó.
Bên cạnh bạn còn có một người chồng thương yêu, lo toan cho gia đình.

Bạn thân mến ơi !
Tôi muốn nói với bạn một câu thôi : bạn là người hạnh phúc và may mắn.
Cuộc đời ngắn ngủi lắm, Hãy đón nhận niềm vui, hạnh phúc bên cạnh, thật gần gũi với mình. Quyên nhé !
Chúc bạn sức khỏe để mỗi năm tôi được nhận một bình hoa từ tay bạn nữa chứ !
Quyên ơi ! Cố lên ! Cố lên !
Thương mến tặng Quyên - 
Sinh nhật bạn 29 tháng 12

Hãy nâng niu thời gian bạn có và những kỷ niệm chung... 
Làm bạn ai đó không phải là cơ hội mà là trách nhiệm ngọt ngào.
Cherish the time you have, and the memories you share... being friends with someone is not an opportunity but a sweet responsibility.

Khuyết danh