Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

Ngày bố mẹ già đi

Ngày bố mẹ già đi, 
con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu cho bố mẹ.
 Nếu như bố mẹ ăn uống rớt vung vãi... Nếu như bố mẹ gặp khó khăn ngay cả đến cái ăn cái mặc... Xin con hãy bao dung!
Con hãy nhớ những ngày, giờ mà bố mẹ đã trải qua với con, để dạy cho con bao điều lúc thuở bé.

Nếu như bố mẹ cứ lập đi lập lại hàng trăm lần mãi một chuyện, thì đừng bao giờ cắt đứt lời bố mẹ... mà hãy lắng nghe!

Khi con còn ấu thơ, con hay muốn bố mẹ đọc đi đọc lại mãi một câu truyện hằng đêm cho đến khi con đi vào trong giấc ngủ... và bố mẹ đã làm vì con.

Nếu như bố mẹ không tự tắm rửa được thường xuyên, thì đừng quở trách bố mẹ và đừng nên cho đó là điều xấu hổ.
Con hãy nhớ... lúc con còn nhỏ, bố mẹ đã phải viện cớ bao lần để vỗ về con trước khi tắm.

Khi con thấy sự ít hiểu biết của bố mẹ trong đời sống văn minh hiện đại ngày hôm nay, đừng thất vọng mà hãy để bố mẹ thời gian để tìm hiểu.
Bố mẹ đã dạy dỗ con bao điều...
từ cái ăn, cái mặc cho đến bản thân và phải biết đương đầu với bao thử thách trong cuộc sống.
                                     
Nếu như bố mẹ có đãng trí hay không nhớ hết những gì con nói... hãy để bố mẹ đôi chút thời gian để suy ngẫm lại và nhỡ như bố mẹ không tài nào nhớ nổi, đừng vì thế mà con bực mình mà tức giận... vì điều quan trọng nhất đối với bố mẹ là được nhìn con, đưọc gần bên con và được nghe con nói, thế thôi!
Nếu như bố mẹ không muốn ăn, đừng ép bố mẹ!... vì bố mẹ biết khi nào bố mẹ đói hay không.

Khi đôi chân của bố mẹ không còn đứng vững như xưa nữa... hãy giúp bố mẹ, nắm lấy tay bố mẹ như thể ngày nào bố mẹ đã tập tềnh con trẻ những bước đi đầu đời.

Và một ngày như một ngày sẽ đến, bố mẹ sẽ nói với con rằng... bố mẹ không muốn sống, bố mẹ muốn từ biệt ra đi.
Con đừng oán giận và buồn khổ ... vì con sẽ hiểu và thông cảm cho bố mẹ khi thời gian sẽ tới với con.

Hãy cố hiểu và chấp nhận,
 đến khi về già, sống mà không còn hữu ích cho xã hội mà chỉ là gánh nặng cho gia đình!... và sống chỉ là vỏn vẹn hai chữ "sinh tồn". Một ngày con lớn khôn, con sẽ hiểu rằng, với bao sai lầm ai chẳng vướng phải, bố mẹ vẫn bỏ công xây dựng cho con một con đường đi đầy an lành.

Con đừng nên cảm thấy xót xa buồn đau, đừng cho rằng con bất lực trước sự già nua của bố mẹ.

Con chỉ cần hiện diện bên bố mẹ để chia sẻ những gì bố mẹ đang sống và cảm thông cho bố mẹ, như bố mẹ đã làm cho con tự khi lúc con chào đời.

Hãy giúp bố mẹ trong từng bước đi vào chiều...
Hãy giúp bố mẹ trong phút sống còn lại trong yêu thương và nhẫn nại...
Cách duy nhất còn lại mà bố mẹ muốn cảm ơn con là nụ cười và cả tình thương để lại trong con.


Thương con thật nhiều...
Bố mẹ..."

(Chị Mary Phạm) 

Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014

Miệng tiếng thị phi

(Anh Nghiem Duong)

Trong một buổi nhàn hạ, vua Đường Thái Tông hỏi chuyện với vị quan cận thần là Hứa Kính Tôn rằng: 

- Trẫm thấy khanh phẩm cách cũng không phải là phường sơ bạc. Sao lại có nhiều tiếng thị phi chê ghét như thế? 

 
Hứa Kính Tôn trả lời: 

- Tâu bệ hạ. Mưa mùa Xuân tầm tả như dầu, người nông phu mừng cho ruộng đất được thấm nhuần, kẻ bộ hành lại ghét vì đường đi trơn trợt. 


-Trăng mùa thu sáng vằng vặc như gương treo trên bầu trời đêm, hàng thi nhân vui mừng gặp dịp thưởng du ngâm vịnh, nhưng bọn đạo chích lại ghét vì ánh trăng quá sáng tỏ. 

-Trời đất kia vốn vô tư không thiên vị, mà cơn nắng mưa thời tiết vẫn bị thế gian trách hận ghét thương. Còn hạ thần cũng đâu phải một người vẹn toàn thì làm sao tránh khỏi tiếng chê bai chỉ trích. 
Cho nên ngu thần trộm nghĩ. Đối với tiếng thị phi trong thế gian nên bình tâm suy xét, đừng nên vội tin nghe.



Vua tin nghe lời thị phi thì quan thần bị hại. 
Cha mẹ tin nghe lời thị phi thì con cái bị ruồng bỏ. 
Vợ chồng tin nghe lời thị phi thì gia đình ly tán.   
Tiếng thị phi của thế gian nọc độc còn hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người không thấy máu. Hãi !


_()_ Nam Mô A Di Đà Phật _()_
Niệm Phật Thập Yếu - HT Thiền Tâm 




Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

Bạn hỏi

Bạn hỏi mình : 
- Có kiếp trước hay không ? Sao mỗi con người sanh ra lại khác nhau đến thế ? Có kẻ đẹp, kẻ xấu. Có người khôn, người ngu. Có đứa sang, đứa hèn.
-Nhưng bạn ơi, xấu - đẹp, khôn - ngu, sang - hèn ... là do bạn nhìn nó như vậy. Chứ bản thân mỗi người đều là mỗi tuyệt tác đấy thôi. 
Máu ai cũng đỏ. Nước mắt ai cũng trong. Trái tim ai cũng đập. 
Sự phân biệt đến do bạn nhìn như vậy. 

Bạn lại hỏi mình : 
- Có kiếp sau hay không? 
Mình mới hỏi lại : 
- Bạn cần kiếp sau để làm gì? 
- Để thấy người sống thiện được đền đáp, người tội lỗi bị dầu sôi, người tu đạo được giải thoát.
- Nhưng bạn ơi, đâu cần tới kiếp sau. 
Nhân quả nhãn tiền. Chỉ do bạn không thấy.

Bạn có bao giờ nhìn sâu vào cuộc sống.
Người có lòng Từ, khuôn mặt sẽ dịu nhẹ bao dung, vòng tay sẽ ân cần rộng mở.
Kẻ thủ ác, trong tim chứa đầy lửa dữ. Tự đốt mình, đâu cần địa ngục xa xôi. Đôi mắt láo liên, hằn những đường gân máu. Luôn cau mày, luôn nhức nhối thân tâm.
Ai xức nước hoa, người sẽ thoang thoảng hương thơm.
Trái tim ai đẹp sẽ lung linh như vầng trăng ấy.


Và bạn ơi, phút giây này hạnh phúc. 
Được mỉm cười, được chiêm ngắm đổi thay. 
Tìm cầu chi nữa quá khứ vị lai.
Chẳng nơi nào đẹp như bây giờ, hiện tại. 
Cành sen trắng đang rưng rưng trong nắng.
Bụt mỉm cười lấp lánh đoá Vô Ưu.

(Cám ơn chị Mary Phạm)


Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2014

2 việc không thể ...

KHÔNG THỂ VỪA PHỤNG THỜ THIÊN CHÚA 
VỪA LÀM TÔI TỚ TIỀN BẠC!

1. Một ngày, bà Marta - tín hữu Công Giáo đạo đức người Ý - đột ngột qua đời. Trong số các con bà vắng mặt con trai út - Ugo - trọ học nơi xa. Khi nhận hung tin Mẹ từ trần, Ugo rất buồn vì không nhìn mặt Mẹ lần cuối cũng không nghe lời Mẹ trối trăn sau cùng.
Thời gian ngắn trôi qua, Ugo nhận bức thư anh cả kể lại cái chết lành thánh của hiền mẫu thân yêu. Khi đọc thư anh, Ugo không thể cầm nước mắt. Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài, ghi dấu tâm tình hiếu thảo của con trai út sống nơi xa .. Ugo viết thư trả lời anh và xin anh gửi cho mình di vật nào đó của Mẹ hiền quá cố.
Bẵng đi một thời gian, Ugo không nhận tin tức gì của anh cả. Chàng bắt đầu tìm khuây khỏa nỗi buồn mất Mẹ nơi các bạn đồng lứa tuổi. Một ngày, chàng vui mừng nhận gói quà nhỏ gửi qua bưu điện. Các bạn quấn quít quanh chàng, tò mò muốn biết Ugo nhận món quà gì đặc biệt. Có bạn đoán là gói kẹo. Bạn khác đoán là chiếc đồng hồ đeo tay. Phần Ugo, chàng cứ mân mê gói quà nhỏ bé trên tay. Chàng trở qua trở lại cố đoán xem gói quà chứa đựng vật gì bên trong. Nhưng chàng chịu thua không tài nào đoán được. Sau cùng, với sự thôi thúc của các bạn, Ugo hồi hộp từ từ mở ra. Vật chứa đựng bên trong không phải chiếc đồng hồ cũng không phải kẹo bánh nhưng là:
- Tràng Chuỗi Mân Côi bằng gỗ cũ mòn của Mẹ hiền quá cố!
Mọi người chưng hửng. Các bạn Ugo bỗng phá lên cười, chế nhạo. Có tiếng nói lớn:
- Chúng mày ơi, một Tràng Chuỗi Mân Côi cũ mèm bằng gỗ!
Ugo cảm thấy lúng túng ngượng ngùng. Chàng vô cùng ân hận vì đã mở gói quà trước mặt mọi người. Đáng lý chàng không nên cho người lạ trông thấy di vật thánh thiêng của Mẹ hiền quá cố: TRÀNG CHUỖI MÂN CÔI. Ugo nghiêm nét mặt nói với các bạn:
- Đây là Tràng Chuỗi Mân Côi của Mẹ tôi!
Từ đó mỗi lần cầm trong tay Tràng Chuỗi Mân Côi là mỗi lần Ugo tha thiết nhớ Mẹ. Những hột chuỗi đã mòn. Biết bao âu lo cùng hy vọng mà Mẹ chàng đặt vào trong từng lời kinh Kính Mừng MARIA, khi ngón tay lần lượt chuyển từ hột Mân Côi này sang hột Mân Côi khác! Rồi cũng không thiếu những giọt nước mắt, hoặc vui mừng cảm tạ, hoặc chua xót đắng cay trong cuộc sống Bà Mẹ gia đình.
Ugo nhớ lại hình ảnh Mẹ hiền. Bà Marta luôn mang Tràng Chuỗi Mân Côi theo mình bỏ trong túi. Mà túi áo của bà đầy vật dụng cần thiết trong nhà như xâu chìa khóa, cái kéo nhỏ, hoặc đôi khi có cả mẫu bánh mì nữa ..
Càng đọc kinh Mân Côi với tràng chuỗi của Mẹ, Ugo càng hiểu tâm tình đạo đức của Mẹ hơn. Chàng nói với các bạn về Người Mẹ quá cố. Chàng kể cho các bạn nghe những mẫu chuyện nho nhỏ liên quan đến Mẹ. Và càng nghe các bạn càng sinh lòng mộ mến Mẹ chàng. Sau cùng, với tràng hạt của Mẹ cầm nơi tay, Ugo tổ chức những buổi đọc kinh Mân Côi chung với các bạn.

2.... Tràng Chuỗi Mân Côi của ông André Ampère. 
Ông André Ampère (1775-1836) là nhà toán học kiêm vật lý học nổi tiếng người Pháp. Điểm đặc biệt trong cuộc đời của khoa học gia Công Giáo lỗi lạc này là lòng yêu mến Tràng Chuỗi Mân Côi. Ông lần chuỗi hàng ngày với lòng sốt sắng sâu xa.
Một ngày, một sinh viên trẻ tuổi người Pháp tên Frédéric Antoine Ozanam (1813-1853) kính viếng một nhà thờ nơi thủ đô Paris. Khi bước vào nhà thờ, chàng chú ý đến một cụ già đang quỳ gối sốt sắng lần hạt Mân Côi. Tò mò, chàng sinh viên bước lại gần xem cụ già là ai. Ozanam ngạc nhiên biết bao khi khám phá ra cụ già không ai khác là nhà bác học André Ampère.
Frédéric thực sự xúc động. Hình ảnh nhà bác học lão thành quỳ gối, kính cẩn đọc kinh Mân Côi là lời rao giảng hùng hồn nhất, nói lên lý lẽ vững mạnh nhất của Đức Tin Công Giáo.
Ozanam thay đổi hẳn cuộc sống. Sau này chàng cũng trở thành sử gia và văn sĩ nổi tiếng của dân tộc Pháp. Điều đáng nói trong cuộc đời vắn vỏi của chàng là lòng thương người nghèo. Chính Ozanam thành lập Hiệp Hội Thánh Vinh Sơn, có mục đích giúp đỡ những người trong cơn túng cực.
Frédéric Antoine Ozanam còn tiến xa hơn. Ông sống thánh thiện và được Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II (1978-2005) tôn phong Chân Phước ngày 22-8-1997.
... ”Anh chị em đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát, và kẻ trộm khoét vách lấy đi. Nhưng hãy tích trữ cho mình những kho tàng trên Trời, nơi mối mọt không làm hư nát, và kẻ trộm không khoét vách lấy đi. Vì kho tàng của bạn ở đâu, thì lòng bạn ở đó .. Không ai có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ. Anh chị em không thể vừa phụng thờ THIÊN CHÚA vừa làm tôi tớ tiền của được” (Matthêu 6,19-21/24).

Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt
Chị Mary Phạm gởi CMCVN

Thứ Hai, 18 tháng 8, 2014

Nơi ấy tôi về

Bao nhiêu lần rồi nhỉ ?
Chắc phải hơn trăm lần tôi về lại nơi ấy. Vậy mà lần nào cũng thế, đều là những niềm vui.
Đơn giản vì nơi ấy : tôi còn những người thầy mà chúng tôi gọi là CHỊ GIÁO, dù chị có hơn chúng tôi bao nhiêu tuổi đi nữa thì chúng tôi vẫn gọi bằng danh từ thân thương là CHỊ. Tôi thích tiếng gọi ấy.
Đơn giản vì nơi ấy : tôi còn những người bạn. Những người bạn của tôi đã chọn con đường không giống ai để bước đi. Một con đường có vẻ tĩnh lặng, êm đềm nhưng không phải là không có những cái gai nhọn sắc.

Ngày ấy...
Các chị giáo của chúng tôi tầm vào khoảng bốn mươi, còn chúng tôi thì đang học cấp ba. Mỗi lớp có một chị giáo phụ trách, chị theo dõi, giám sát chúng tôi từ việc học tập đến thực hiện nội qui kỷ luật và đời sống tinh thần. Tôi thuộc loại khá về học tập nhưng trung bình về tất cả các mặt khác nên chả có gì nổi bật, chắc chỉ được cái nết hiền ngoan và chăm chỉ. Bây giờ chị nào trẻ nhất cũng hơn bảy mươi, tôi đã rời xa nơi ấy ba mươi tám năm rồi còn gì ?

Các chị bạn tôi giờ cũng nhiều tuổi. Các chị chuyên tâm với đời sống lặng thầm, cầu nguyện, có chị làm bếp, có nhiều chị đang đứng đầu một cộng đoàn nào đó rải trên suốt chiều dài đất nước, từ mũi Cà Mau đến cao nguyên Lâm Đồng, từ thành phố Saigon đến vùng sâu, vùng xa với đồng bào dân tộc. Tôi có dịp đến vài nơi nhưng chưa đủ. Tôi ước mong trong một tương lai gần, mình sẽ đến tất cả những nơi mà các chị bạn tôi đang ở.

Sáng nay cũng vậy, tôi được gọi về dự lễ : lễ Khấn trọn đời, Ngân khánh, Kim khánh. Những nhân vật trong ngày lễ trọng đại này không có người thân quen của riêng tôi nhưng các chị cũng cứ muốn chúng tôi về để gặp lại nhau, để hàn huyên tâm sự, để kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, để nhớ lại một thời đã qua, cái thời tuổi trẻ với biết bao sôi nổi, nhiệt tình. Tôi đến cùng với Hải Yến, bạn lớp học ngày xưa, qua từng đoạn đường đời gian khó bạn và tôi vẫn giữ được tình thân cho đến giờ. Các chị vẫn bước trọn con đường mình đi, riêng tôi, Hải Yến và các bạn khác thì vẫy tay sang ngang từ lâu lắm rồi.

Nơi ấy, ngày ấy, các chị giáo đã dạy chúng tôi đạo đức làm người, đạo đức của đời sống hiến dâng, lời các chị dạy cũng như hạt giống gieo : có hạt rơi xuống vệ đường, có hạt rơi vào bụi gai, có hạt rơi vào mảnh đất màu mỡ... nhưng nhìn lại có một điều rất mừng là trong chúng tôi các hạt giống hầu hết đều được mọc lên tươi tốt.

Cám ơn các chị giáo của em.
Cám ơn chị Hai Mát, Cúc, Đoàn Tuyết, Mười, Mơ, Nên... 
Nhớ có lần em hỏi chị Vũ Loan : nếu em còn ở chung với chị, thì chị cho em làm chức gì ?
Chị đùa lại : sẽ cho Nga làm tổng thư ký.
- Ui chao ! thư ký thì được chứ tổng em chẳng dám nhận đâu.
Chị Đoàn Tuyết thì nói : Nếu Nga không xuống nhanh, chị đổi đi nơi khác cho khỏi biết Cà Mau luôn. 
Tất cả chị em chúng tôi cười vui như thuở nào còn ở Phước Lộc, một thời tập viện áo trắng, tuổi mười tám thơ ngây.
Lần nào cũng vậy, khi gặp lại các chị, em vẫn có cảm tưởng mình là đứa em nhỏ, là út của ngày xưa.
Cám ơn buổi sáng hôm nay và tình cảm của các chị. 
Út sẽ đến thăm các chị, hẹn ngày gặp lại...

Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2014

Những cái "KHÔNG" của Chúa

1. KHÔNG NÓI DỐI – “Thiên Chúa muốn chứng minh rõ hơn cho những người thừa hưởng lời hứa được biết về ý định bất di bất dịch của Người, nên Người đã dùng lời thề mà bảo đảm điều Người đã hứa. Như vậy, cả lời hứa lẫn lời thề đều bất di bất dịch, và khi thề hứa, Thiên Chúa không thể nói dối được (Dt 6:18).

2. KHÔNG BỎ MẶC – “Này Ta ở với ngươi; ngươi đi bất cứ nơi nào, Ta sẽ giữ gìn ngươi, và Ta sẽ đưa ngươi về đất này, vì Ta sẽ không bỏ ngươi cho đến khi Ta hoàn thành điều Ta đã phán với ngươi” (St 28:15). Đó là lời Thiên Chúa hứa với Gia-cóp.

3. KHÔNG RUỒNG BỎ – “Trong cách ăn nết ở, anh em đừng có ham tiền, hãy coi những gì mình đang có là đủ, vì Thiên Chúa đã phán: Ta sẽ không bỏ rơi ngươi, Ta sẽ không ruồng bỏ ngươi! (Dt 13:5).

4. KHÔNG KHINH MIỆT – “Tế phẩm dâng Ngài là tâm thần tan nát, một tấm lòng tan nát giày vò, Ngài sẽ chẳng khinh chê” (Tv 51:19).

5. KHÔNG NGỦ QUÊN – “Đấng gìn giữ Israel, lẽ nào chợp mắt ngủ quên cho đành!” (Tv 121:4).

6. KHÔNG NGỪNG YÊU THƯƠNG – “Ta đã yêu ngươi bằng mối tình muôn thuở, nên Ta vẫn dành cho ngươi lòng xót thương” (Gr 31:3).

7. KHÔNG BỊ LÀM NGƠ – “Trời xanh tường thuật vinh quang Thiên Chúa, không trung loan báo việc tay Người làm” (Tv 19:2).

8. KHÔNG CHỊU NỔI TỘI LỖI – “Chính lỗi lầm của các ngươi đã phân cách các ngươi với Thiên Chúa các ngươi; chính tội lỗi các ngươi đã khiến Người ẩn mặt để khỏi nhìn, khỏi nghe các ngươi” (Is 59:2).

9. KHÔNG BỎ DỞ CÔNG VIỆC – “Đấng đã bắt đầu thực hiện nơi anh em một công việc tốt lành như thế, cũng sẽ đưa công việc đó tới chỗ hoàn thành cho đến ngày Đức Kitô Giêsu quang lâm” (Pl 1:6).

10. KHÔNG LÃNG QUÊN – “Có phụ nữ nào quên được đứa con thơ của mình, hay chẳng thương đứa con mình đã mang nặng đẻ đau? Cho dù nó có quên đi nữa, thì Ta, Ta cũng chẳng quên ngươi bao giờ” (Is 49:15).

11. KHÔNG MỆT MỎI – “Đức Chúa là Thiên Chúa vĩnh cửu, là Đấng sáng tạo toàn cõi đất. Người không mệt mỏi, chẳng nhọc nhằn, trí thông minh của Người khôn dò thấu” (Is 40:28).

12. KHÔNG TẠO NÊN NGƯỜI THUA CUỘC – “Tạ ơn Thiên Chúa, Đấng hằng cho chúng tôi tham dự cuộc khải hoàn trong Đức Kitô, tạ ơn Người là Đấng đã dùng chúng tôi mà làm cho sự nhận biết Đức Kitô, như hương thơm, lan toả khắp nơi” (2 Cr 2:14).

13. KHÔNG IM LẶNG – “Trời đất sẽ qua đi, nhưng những lời Thầy nói sẽ chẳng qua đâu” (Mt 24:35).

14. KHÔNG BẤT TOÀN – “Hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện” (Mt 5:48).

15. KHÔNG LÀ THỨ CẤP – “Ngươi không được có thần nào khác đối nghịch với Ta” (Xh 20:3).

16. KHÔNG THỂ PHÂN CHIA – “Tôi và Chúa Cha là một” (Ga 10:30).

17. KHÔNG THAY ĐỔI – “Chính Ta là Đức Chúa, Ta không hề thay đổi” (Mlk 3:6).

18. KHÔNG BỊ HỦY DIỆT – “Triều đại Ngài: thiên niên vĩnh cửu, vương quyền Ngài vạn đại trường tồn. Chúa thành tín trong mọi lời Chúa phán, đầy yêu thương trong mọi việc Người làm” (Tv 145:13).

19. KHÔNG THẤT HỨA – “Ta quyết chẳng đoạn tình dứt nghĩa, quyết không hề bội tín thất trung” (Tv 89:34).

20. KHÔNG ÍCH KỶ – “Đến như chính Con Một, Thiên Chúa cũng chẳng tha, nhưng đã trao nộp vì hết thảy chúng ta. Một khi đã ban Người Con đó, lẽ nào Thiên Chúa lại chẳng rộng ban tất cả cho chúng ta?” (Rm 8:32).


TRẦM THIÊN THU
Chị Mary Phạm gởi

Thứ Năm, 14 tháng 8, 2014

1 lá thư buồn

Chào các em,

Chị không đồng tình với D vì những lời lẽ không được đẹp. Nhưng ngược lại chị càng không đồng tình với những em tuy lời lẽ xinh đẹp nhưng hành động lại quá sai trái. Vậy thì thà cứ như D, nói thẳng nói thật còn hơn nói vòng vo mà giấu diếm.

Chị không hiểu các em nghĩ gì mà cho rằng hành động của Hải Triều là đúng, là hiểu lý lẽ, còn quan điểm của những chị em còn lại trong CMC thì không. Diễn biến của sự kiện này tất cả mọi người đều biết - dù không rõ khúc mắc bên trong khiến các em hành xử đầy cảm tính và bất chấp lẽ phải như thế nào - nhưng rõ ràng HT đã làm sai khi ngay từ đầu đứng lên tuyên bố nhận tiền về cho riêng cá nhân mình. Khi làm như vậy em có nghĩ đến sự tôn trọng các chị em khác trong CMC không hả HT? Rồi sau đó khi các chị em lên tiếng quyết liệt, em lại lên tiếng trao lại tiền. Rồi giờ em lại đứng lên giành lại. 

Em gọi CMC là CMC-của-tôi? Không đúng, ngay từ đầu đã CHẲNG có gì là CỦA RIÊNG EM CẢ, HT ạ. Một tổ chức hoạt động vì tình yêu thương, một tổ chức phi lợi nhuận thì chỉ có thể có người sáng lập, không thể có chủ sở hữu. Còn nếu em muốn sở hữu, em phải bỏ vốn của riêng em ra - chứ không phải là lấy của người khác mà nói là của mình em ạ !

Chưa nói đến anh chị Tuyết Long, người đã phải bỏ tiền để duy trì hội. Chỉ cần nói đến các chị em trong hội. Chị mong HT có thể hiểu và tôn trọng ý kiến cũng như cảm xúc của các chị em. Tiền của em, em có thể muốn làm gì thì làm, nhưng tiền chung của hội, tiền của tất cả các chị em, các chị em phải đều có quyền quyết định. Em không thể bất chấp vì em là người giữ số tiền đó mà muốn làm gì thì làm, lúc vui em nói là của mọi người, lúc buồn em tuyên bố đó là tiền của riêng em. Dù em có nói là em sẽ chăm lo cho hội, nhưng em đã tuyên bố là tiền của em, trong túi của em rồi, liệu các chị em có đủ niềm tin với những hứa hẹn mơ màng nữa không ?

Trong khi chị đã lên tiếng rất nhiều lần về việc công khai chi tiêu quỹ nhưng đều nhận được những câu trả lời lấp liếm. Vậy thì em nghĩ các chị em liệu có thể tin nữa không ?

Còn về anh chị Tuyết Long, chị không biết các em lý lẽ như thế nào, nhưng chị tin anh chị là người tốt, động cơ là tốt đẹp. Nếu không phải người tốt thì chẳng ai bỏ một số tiền lớn như vậy cho những người chẳng phải máu mủ ruột rà. Các em nói anh chị âm mưu ư. Chị không nghĩ vậy, không ai rảnh bỏ một số tiền lớn như vậy chỉ để làm xào xáo một cái hội chẳng liên quan mấy đến mình. Chưa kể là số tiền ấy còn sinh lợi qua hàng giờ, hàng ngày. Vì HT đã làm xào xáo, nên anh chị ấy mới muốn lấy lại số tiền từ TAY EM, từ tay những người không đáng tin, chứ không phải từ CMC.

Và nếu chúng ta là con người quang minh chính đại, là con người hiểu đúng lý lẽ, ý thức rằng số tiền không phải do mồ hôi nước mắt của mình làm ra, thì khi anh chị Tuyết Long đòi lại tiền, không cần biết vì sao, chúng ta phải trao trả không lưỡng lự các em à, thậm chí còn phải cảm ơn anh chị đã cho chúng ta số tiền lời sinh ra trong bao năm qua nữa.

Chứ không phải như lý lẽ rất vô lý của các em như bây giờ, bắt anh chị phải xin lỗi. Chị không hiểu, đã bỏ tiền, bỏ tâm quyên góp, thì còn phải xin lỗi ư. Có thể anh chị ấy làm điều gì khiến các em buồn, giả sử có chuyện đó, vậy thì các em có thể đề nghị anh chị xin lỗi riêng các em. Chứ không phải xin lỗi trên số tiền đó, xin lỗi các em để lấy lại số tiền đó. Anh chị ấy không có lỗi gì trên số tiền đó cả. Các em đã lấy chuyện riêng của cá nhân mà làm ảnh hưởng tiêu cực đối với tất cả các chị em trong hội rồi...

Tất cả lý do, tất cả mọi lập luận các em đưa ra đều không thể chấp nhận được, chỉ vì một lý do đơn giản, đó không phải là tiền của các em, đó là CỦA NGƯỜI. Như Chúa Giêsu đã răn : "Đừng tham của người".

Chị rất cảm ơn HT vì đã bỏ bao công sức quý báu không sao kể xiết để gây dựng lại CMC. Chị hiểu em đã khổ nhiều, đã tâm huyết nhiều trong những ngày chạy đi chạy lại tìm kiếm các chị em. Chị vẫn còn nhớ như in ngày chị em mình gặp lại nhau lần đầu tại nhà chị, mừng mừng tủi tủi như thế nào. Chị vẫn còn nhớ những ngày họp mặt chung, vui và hạnh phúc biết bao nhiêu. Chị rất cảm ơn em, HT ạ. Chị rất biết ơn em. Và chị nghĩ các chị em khác đều cảm thấy như vậy. Nhưng đó chỉ là những ngày xưa thôi em ạ, còn bây giờ, chị rất buồn, các chị em rất đau lòng, và em cũng không thể bình yên, phải không em? Chị cảm thấy, nếu em đã bỏ công nhiều như vậy, bây giờ chính em lại đạp đổ, khiến các chị em nghi kỵ lẫn nhau, thù ghét lẫn nhau, khiến không khí của hội trở nên như địa ngục như vậy. Thì dù rất đau lòng nhưng chị phải nói rằng, thà ngày ấy em đừng tụ họp hội, thà ngày ấy các chị em đừng gom tụ, thì có lẽ bây giờ chúng ta tuy mỗi người một phương trời, vẫn có thể yêu thương và nghĩ tốt về nhau. Vẫn có thể sống trong tình thương Chúa thay vì để Satan hiện diện khắp nơi như bây giờ...

Chị xin lỗi vì đã viết quá dài, nhưng đó là tất cả những gì chị suy nghĩ và tiếc nuối. Chị tha thiết mong các em có thể suy nghĩ lại. Bây giờ tuy muộn, nhưng chưa phải là quá muộn. Chị tin nếu có thể bỏ qua lòng đố kỵ của bản thân, lòng tham lam đối với của cải, chúng ta vẫn có thể một ngày đó gặp lại nhau, tha thứ cho nhau. Một ngày nào đó còn có thể sum họp...

Chị Hường.
CMC miền Sài Gòn.
Cám ơn chị vì lá thư chí tình chí nghĩa, 
nhưng thưa chị : ai hiểu thì đã hiểu, ai không hiểu thì vẫn là không. 
Vì sao chị biết không ? Vì TIỀN LÀ TRÊN HẾT.

Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014

Bài học vô giá từ thiên nhiên

Ta vật lộn với các rắc rối và tuyệt vọng mà không nhận ra có thể một giải pháp ở rất gần.
Câu chuyện về loài chim ó
Nếu bạn đặt một con chim ó vào một chiếc lồng, với kích thước khoảng 2m x 2,5m, và hoàn toàn không có nóc, tức là phần trên được mở toang; thì cho dù vẫn có khả năng bay lên, con chim này sẽ hoàn toàn trở thành một... tù nhân.
Lý do là một con chim ó luôn bắt đầu bay từ mặt đất lên, với đoạn "chạy đà" khoảng 3 - 4m. Không có quãng đường để chạy, theo thói quen, chú chim thậm chí chẳng buồn cố gắng thử bay lên, mà sẽ chấp nhận bị cầm tù suốt đời, trong một "nhà giam" nhỏ chẳng hề có mái!
Câu chuyện về con dơi
Một con dơi bình thường luôn bay ra ngoài vào buổi tối. Nó là một sinh vật nhanh nhẹn, lanh lợi đến mức ấn tượng. Tuy nhiên, nó không thể cất cánh từ một địa điểm bằng phẳng. Nếu nó được đặt trên sàn hoặc một mặt phẳng, thì tất cả những gì nó có thể làm là lê bước loanh quanh một cách vô vọng và đau khổ.
Cho đến khi nó tìm được một độ cao nào đó, chỉ cần là một góc nâng nhỏ thôi, để từ đó, nó có thể tung mình vào không trung. Và, ngay lập tức, nó bay lên như một tia chớp.
Câu chuyện về loài ong nghệ
Một con ong nghệ, nếu bị thả vào một cái cốc lớn không có nắp, cũng sẽ ở đó cho đến khi chết, trừ phi chúng ta lôi nó ra. Nó không bao giờ nhìn thấy đường thoát ở phía trên, mà cứ khăng khăng cố gắng tìm cách nào đó thoát ra qua các mặt bên, hoặc qua... đáy cốc.
Nó sẽ tìm một con đường ở nơi mà không có con đường nào tồn tại, cho đến khi nó hoàn toàn tự hủy hoại mình.

Và câu chuyện về con người 
Theo rất nhiều cách, chúng ta cũng giống như con chim ó, con dơi và con ong nghệ. Chúng ta vật lộn với tất cả các vấn đề rắc rối và tuyệt vọng của mình, mà không bao giờ nhận ra rằng rất có thể một giải pháp ở rất gần, chỉ cần chúng ta nhìn lên cao hơn - hay nhìn hướng tới phía trước.
Nhìn ngược lại có thể khiến bạn buồn bã.
Nhìn quanh có thể khiến bạn lo lắng.
Hãy nhìn lên caovà nhìn tới phía trước, đó là cách sống lạc quan.
Và tinh thần tích cực, nhiều hy vọng chính sẽ giúp bạn tìm ra giải pháp trong hầu hết các trường hợp.
Có một tác giả đã viết: "Khi không có giải pháp nào xuất hiện ngay trước mắt, thì con người rất dễ kết luận rằng không có một giải pháp nào cả.
Nhưng thực tế đã chứng minh, từ lần này sang lần khác, rằng giả thuyết đó là sai lầm".
Chỉ cần bạn nhìn lên cao hơn, rộng hơn tình huống hiện tại, rất có thể bạn sẽ thấy một lối đi ngay trước mắt mình.
Sống đơn giản, yêu thật lòng, quan tâm sâu sắc, nói lời yêu thương. 
Đó là câu trả lời cho mọi vấn đề

Tam Linh Vao Doi 
(Chị Mary Phạm ghi lại)
Một tập thể CMC đang tan nát, chia rẽ, bất hòa vì những cái tôi quá lớn, và vì trong đó có tiền...
Thật đáng buồn !

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

Chuột cắn khố rách...


Con chuột cắn cái khố rách 
vì nó nghĩ cần phải giải cứu 
đồng loại đang bị nhốt...


“Một đệ tử quyết tâm cầu đạo, xin học với một đạo sư. Sau thời gian học hành chăm chỉ, một hôm sư phụ có việc phải đi xa nên dặn học trò ở lại chăm lo tu hành.

Học trò nghe theo lời thầy, thiền định sớm hôm không hề bê trễ, Vì nếp sống tu hành thanh bần, tu sĩ chỉ có độc mỗi một miếng khố che thân.Nhưng chiếc khố cứ bị chuột cắn rách hoài nên tu sĩ cứ lâu lâu lại phải đi xin một mảnh vải che thân khác.

  Dân làng thấy vậy, bèn biếu tu sĩ một con mèo để trừ lũ chuột. Tu sĩ đem con mèo về nuôi, từ đó chuột không dám lộng hành nữa, nhưng tu sĩ lại phải lo thêm một phần ăn.Ngoài thực phẩm chay tịnh, tu sĩ phải xin sữa để nuôi con mèo.

Một tín đồ thấy vậy bèn tình nguyện dâng cúng tu sĩ một con bò cái để có sữa nuôi mèo. Tu sĩ vui vẻ nhận con bò nhưng nuôi được mèo lại không có rơm cho bò ăn. Do đó, ngoài thức ăn khất thực, tu sĩ lại phải đi xin rơm về nuôi bò.

Dân làng thấy vậy bèn biếu tu sĩ một mảnh đất và dụng cụ canh nông để tu sĩ trồng trọt, nuôi bò. Tu sĩ ra công cầy cấy nên rau trổ thật nhiều, bò ăn không hết, phải mang bán ngoài chợ.

Miếng đất thật mầu mỡ sinh hoa lợi quá nhiều, tu sĩ làm không xuể, phải gọi người đến làng giúp. Lạ thay, miếng đất cứ thế sinh sôi nẩy nở, trồng gì cũng tươi tốt và chả mấy chốc trở nên một đồn điền trù phú.

Tu sĩ có nhiều hoa lợi bèn xây một đền thờ to lớn, đẹp đẽ, thuê thợ khắc tượng, đúc chuông thật vĩ đại, nhưng thời gian tu hành không còn là bao vì tu sĩ phải lo trông nom đồn điền, lo sổ sách giao dịch buôn bán, kiểm soát nhân công trồng tỉa, rồi có tiền bạc phải lo đầu tư, bỏ vốn mua thêm đất đai, khai khẩn thêm nữa.

Một hôm, sư phụ trở về không trông thấy túp lều đơn sơ nữa mà thay vào đó một ngôi đền tráng lệ, nô nức khách hành hương, trong đền ồn ào những tín đồ vừa cúng bái vừa buôn bán.
Trông thấy sư phụ, tu sĩ mừng rỡ chạy ra chào. Sư phụ ôn tồn hỏi tại sao lại có sự thay đổi như thế. Tu sĩ trả lời, ‘thưa thầy, thật tâm con muốn tu hành nhưng tại lũ chuột cứ cắn rách áo hoài. Để bảo vệ cái áo con nuôi mèo. Để có sữa cho mèo ăn, con phải nuôi bò, và để có rau nuôi bò, con phải canh tác. Rồi thì trúng mùa liên tiếp, sức con làmkhông xuể nên phải gọi thêm người làm giúp, rồi thì buôn bán thành công, tiền bạc nhiều thêm, con phải đích thân trông nom mọi việc. Sau đó con cho xây cất đền thờ to tát, đúc tượng thật vĩ đại, con còn mướn người lo việc cúng tế, nhang đèn cẩn thận’.

  Sư phụ thở dài, ‘xây cất đền thờ thật to chỉ là trói buộc, nào

phải giải thoát. Tụ tập tín đồ cho đông, ồn ào phức tạp, chỉ gây trở ngại cho việc thanh tu. Chỉ vì một cái khố rách mà con đã đi thật xa, xa hẳn con đường mà ta đã chỉ dạy nhằm việc giải thoátCon chỉ lầm lẫn một chút mà đã đi lệch lúc nào không hay, trói buộc vào các thứ đó rồi làm sao có thể thoát được ?’.

Chỉ vì một sự việc rất nhỏ mà đôi khi nó sẽ dấn đến những sự việc lớn bất ngờ mà chính bản thân ta cũng không ngờ tới.
Bài học cuộc sống cho chúng ta là hãy biết dừng lại và cảm nhận, cảm nhận mục tiêu ban đầu và quãng đường ta đang đi, cảm nhận kết quả mà ta đã đạt…

Nghiem Duong (St)
Một tập thể CMC tan nát, chia rẽ, bất hòa vì những cái tôi quá lớn, và vì trong đó có tiền...
Thật đáng buồn !

Thứ Ba, 5 tháng 8, 2014

Lòng thương

Mẹ Têrêsa Calcutta thuật lại một câu chuyện như sau : 
Một hôm, có một cặp vợ chồng trẻ đến thăm tu viện và trao tặng cho chúng tôi một khoản tiền lớn, bảo là để đóng góp vào chi phí mua thức ăn cho những người nghèo. Ở Calcutta mỗi ngày dòng Nữ Tử Bác Ái Truyền Giáo chúng tôi phải cung cấp lương thực cho 9 ngàn người. Bởi đó không lạ gì hai bạn trẻ này muốn dùng khoản tiền họ tặng vào mục tiêu trên.
Thấy họ còn quá trẻ, tôi tò mò hỏi:
- Hai con có thể cho mẹ biết tiền đâu mà hai con có nhiều thế?
Họ trả lời:
- Chúng con vừa cưới nhau được hai ngày. Chúng con quyết định không may đồ cưới, cũng không tổ chức linh đình, để dùng tiền đó giúp những người kém may mắn hơn chúng con.
Mẹ Têrêsa hỏi tiếp:
- Ở Ấn Độ, không có quần áo cưới và tiệc cưới là điều nhục nhã. Tại sao chúng con lại quyết định táo bạo như thế, làm phật lòng cha mẹ và họ hàng?
Họ thưa:
- Chúng con yêu nhau và muốn tặng nhau món quà cưới đặc biệt. Chúng con muốn khởi đầu cuộc chung sống bằng một hy sinh mà cả hai cùng đóng góp vào.

Món quà cưới của đôi bạn trẻ trong câu chuyện trên đây quả là cao đẹp. Nó cao đẹp bởi vì nó được làm nên bởi những hy sinh quá lớn. Nó cao đẹp bởi vì nó kết tinh bằng một tình yêu trao ban. Họ không chỉ hy sinh tiền bạc mà còn hy sinh cả vinh dự và niềm vui. Họ không chỉ trao ban của cải mà còn trao ban cả tấm lòng. Bởi vì họ đã học được nơi Đức Giêsu trong Tin Mừng hôm nay: “Người thấy đám dân đông đúc thì chạnh lòng thương”.

-         Chính vì chạnh lòng thương mà Đức Giêsu đã chữa lành những người bệnh hoạn tật nguyền.
-         Chính vì chạnh lòng thương mà Người đã không để cho đám đông tự mua lấy thức ăn.
-         Chính vì chạnh lòng thương mà Người đã bảo các môn đệ: “Họ không cần phải đi đâu cả, chính anh em hãy cho họ ăn.Và cuối cùng, lòng thương xót bao la của người mục tử tốt lành đã thực hiện một phép lạ ngoạn mục nhất trong Kinh thánh là chỉ với năm chiếc bánh và hai con cá Đức Giêsu đã cho năm ngàn người đàn ông, không kể đàn bà trẻ em được ăn no nê mà còn dư giả.

Hôm nay, Người cũng mời gọi chúng ta góp phần nhỏ bé và âm thầm của mình cho anh em. Người chờ đợi nơi chúng ta một chút lòng chạnh thương. Và cả thế giới sẽ được hưởng chung phép lạ lẫy lừng của Thiên Chúa.

Có lẽ người nghèo sẽ không chết đói vì thiếu lương thực cho bằng vì thiếu những con người biết chạnh lòng thương. Người ta cần có lương thực để sống, nhưng cũng rất cần có tình thương để tồn tại. Những người đang chờ chết là những người đang chờ từng nghĩa cử yêu thương. Những người giàu có mà không biết chia sẻ cũng là những người đang chết đi cái nhân tính của mình. Nếu Đức Giêsu đã bảo: “Chính các con hãy cho họ ăn thì đó không phải lời khuyên mà là một lệnh truyền.

Thực ra, con người chỉ tìm được ý nghĩa cho cuộc sống khi biết chia sẻ cho đi. Con người chỉ lớn lên theo mức độ của sự trao ban vô vị lợi mà thôi. Có biết trao ban thì con người mới thực sự triển nở trong nhân cách. Có biết trao ban thì con người mới vui sống và tìm được hạnh phúc đích thực trong cuộc sống. Triết gia Platon quả quyết: “Con người chỉ tìm được hạnh phúc khi làm cho người khác được hạnh phúc”. Thánh Phaolô cũng đã ghi lại khuôn vàng thước ngọc của Đức Giêsu: “Cho thì có phúc hơn nhận lãnh”.

Tình yêu trao ban mà Đức Giêsu mời gọi những tín hữu Kitô hãy thực hiện thì chính Người đã làm gương trước. Vào bữa tiệc ly ngày thứ năm Tuần thánh, Người chính là tấm bánh được bẻ ra, và trao ban cho các môn đệ. Tin Mừng thuật lại sáu lần hóa bánh ra nhiều cũng là để nói lên hình bóng của Bí tích Thánh thể là chính Đức Giêsu: tấm bánh được bẻ ra, được trao ban cho một thế giới mới. Và môn đệ trao cho đám đông. Khi nhận lấy bánh Hằng Sống, chúng ta không thể giữ lấy cho riêng mình, nhưng là sẵn sàng chia sẻ trao ban cho những người chung quanh.

Ai cũng có thể đem cho những thứ mình bỏ đi, nhưng lòng nhân ái thật sự là đem cho những gì mình yêu quí nhất. Trao ban đích thực là trao ban chính bản thân. Con người chỉ trở nên giàu có khi trao ban chính bản thân mà thôi. Mẹ Têrêsa Calcutta không mang đến Ấn Độ một đồng xu dính túi, không cho những người nghèo tiền rừng bạc bể, không mang đến đó tiền của dư thừa. Mẹ trao ban chính mình. Nhưng chắc chắn khi qua đời ít có ai giàu có hơn mẹ.

(Chị Mary Phạm)



Chủ Nhật, 3 tháng 8, 2014

Đời là vô thường



ĐỪNG ĐỢI ĐẾN  NGÀY MAI NHỮNG GÌ MÌNH CÓ THỂ LÀM HÔM NAY


  

Cõi Vô Thường
                                 
                                 vinamaster's Avatar
(Chị Mary Phạm)