Thứ Bảy, 6 tháng 5, 2017

Con đường xưa em đi

Con đường xưa em đi, vàng lên mái tóc thề, ngõ hồn dâng tái tê 
Anh làm thơ vu quy, khách qua đường lắng nghe chuyện tình ta đã ghi
Những mùa trăng vu quy, vì mưa gió không về
Chiến trường anh bước đi
Có nàng hoen đôi mi, ngóng theo đường vắng hoe ...Hỏi còn ai cố tri

Em ơi! nhìn gió lên khơi, lòng có trông vời một người xa cuối trời?
Nơi đây phiên gác canh dài, e ấp đôi lời mình còn nhớ thương hoài

Em ơi! màu áo phong sương, mình ước huy hoàng được bàn tay chính nàng dâng hoa, dâng hết ân tình
Tình đến bao giờ
Hỏi đường xưa mà nhớ con đường xưa em đi
thời gian có quên gì
Đá mòn kia vẫn ghi, ghi một đêm trăng thanh
quán bên đường vắng tênh
Chỉ còn em với anh.
Châu Kỳ
****************************

Anh lính chiến của nhạc sĩ Châu Kỳ nơi “canh gác phiên dài” trong tiếng súng đại bác đì đùng mập mù khói súng, đang thả hồn về “đường xưa mà nhớ, con đường xưa em đi.”  Mắt ngắm ánh trăng của giây phút hiện tại, mà hồn anh tản mạn về “một đêm trăng thanh” quá khứ, ngày đó “quán bên đường vắng tênh, chỉ còn em với anh.”  Nếu không có khoảnh khắc nhìn lại“con đường xưa em đi, vàng lên mái tóc thề, ngõ hồn dâng tái tê” thì làm sao anh có thể “làm thơ vu quy, khách qua đường lắng nghe chuyện tình ta đã ghi?”

Là bước chân mạnh mẽ của tuổi trẻ cuồng nhiệt, hay bước chân vững chãi của tuổi trung niên chín chắn nhiều suy tư, hoặc bước chân run rẩy của tuổi già mệt mỏi thương về quá khứ…. ít nhiều ai cũng có những con đường đã đi qua trong đời.  Ai cũng có một thời để yêu, một thời để nhớ, những kỷ niệm đẹp, những ký ức buồn, những bóng hình yêu ghét khắc ghi trong tim.  Một giây phút rung động trước ai đó, một khoảnh khắc bàng hoàng sững sờ trước vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên, một tích tắc thanh bình ru mình trong tiếng chim hót…. tất cả đã trôi theo dòng thời gian, và nay đã chìm vào dĩ vãng. “Thời gian có quên gì, đá mòn kia vẫn ghi,” vầng trăng vẫn chờ, quán bên đường vẫn đợi, chỉ hỏi anh có thời giờ để nhìn lại quãng đường đã qua?  Có chăng những người như nhạc sĩ Châu Kỳ biết dành ra trong đời một khoảnh khắc để nhìn lại giây phút đã qua, để hỏi đường xưa mà nhớ, hỏi lòng mình còn thương, hỏi còn ai cố tri…. mới có thể dệt nên bài thơ vu quy dâng tặng cho đời.

Thánh I-nhã Loyola mời gọi mỗi người dành một vài giây phút lắng đọng trong ngày để nhìn lại “con đường xưa ta đi,” mà thánh nhân gọi là Phút Hồi Tâm.  Con đường xưa đó có thể là một đời, một thời, một ngày, hoặc một vài tiếng đã trôi qua kể từ Phút Hồi Tâm trước.  Nhìn lại con đường đã qua, giờ thành quá khứ để xem đường xưa lối cũ với những bước chân đi như thế nào, tâm tình vui buồn ra sao? Những bước chân nào đang cùng đồng hành với tôi trong cuộc sống hôm nay?  Tôi có vô tình đạp lên chân ai đó để lại cho họ vết thương khó quên trong đời?  Tôi có thể tha thứ cho những bước chân dù vô tình hay hữu ý dẫm nát chân tôi?  Khúc quanh nào đã làm tôi vấp té?  Đâu là những niềm vui chợt đến, những nỗi buồn khó quên?  Thái độ đáp trả của tôi với cuộc đời, với tha nhân ra sao?  Chúa ở đâu, tôi ở đâu trên đường xưa lối cũ đó?

Nhìn lại “con đường xưa ta đi” để không thấy mình độc hành lẻ loi trên đời, mà còn thấy những bước đi trong ân sủng.  Để thấy Chúa đang cùng tôi sánh bước mà đôi lúc tôi không cảm nghiệm được sự hiện diện thánh thiêng đó.  Nhìn lại quãng thời gian đã qua để nhận định những khúc quanh đã làm bước chân kẻ lữ hành vấp ngã, những lầm lỡ trong lựa chọn, những dang dở trong quyết định.  Nhớ rồi cái ổ gà ẩn mình dưới xác lá thu vàng tại góc quanh cuối đường, biết rồi những cám dỗ êm dịu ngất ngây làm tôi xa Chúa.  Những phút giây nhìn lại đó sẽ giúp bước chân ngày mai kiên định hơn, tránh xa những vấp ngã hôm qua, tỉnh thức hơn trước những cơn cám dỗ.  Trái tim sẽ dễ dàng rung động hơn trước vẻ đẹp của thiên nhiên, trước nỗi đau của tha nhân, và linh hồn sẽ nhạy cảm hơn với sự hiện diện của Thiên Chúa trong đời.  Tôi sẽ dễ dàng nhìn ra những thiếu sót của mình trong cuộc sống, những đáp trả chưa trọn vẹn với Thiên Chúa và với tha nhân trong những tháng ngày qua.

Cái giây phút tích tắc nơi chiến trường khói lửa nhớ về người con gái “hoen đôi mi, ngóng theo đường vắng hoe” của người lính, làm cho anh cảm thấy gần gũi hơn với người yêu phương xa, tuy còn “e ấp đôi lời” nhưng thấy lòng “mình còn nhớ thương hoài,” thì một vài giây Phút Hồi Tâm cũng sẽ giúp tôi cảm thấy tuy xa mặt, nhưng không cách lòng với một Thiên Chúa huyền bí vô hình, sẽ làm cho hai lòng nên một, và vấn vương nhớ thương hoài.  Qua Phút Hồi Tâm, một Thiên Chúa xa vời vợi sẽ trở nên sống động gần gũi hơn trong đời sống hiện tại, sẽ giúp cuộc sống tôi luôn quy hướng về một đích điểm duy nhất, nơi tôi đã khởi đầu sự sống.  Anh lính thả hồn thoát ra cái hiện tại nghiệt ngã, một cuộc sống kề bên cái chết để hồn mộng mơ nhớ về “con đường xưa em đi” để ước mơ anh được chắp cánh bay xa, một mơ “ước huy hoàng, được bàn tay chính nàng dâng hoa, dâng hết ân tình...” thì giây Phút Hồi Tâm cũng giúp hồn tôi thoát ra khỏi thực trạng khó khăn của giây phút hiện tại để chắp cánh bay xa… bay cao mãi đến tận trời xanh…. để những lo lắng vất vả trần tục không kéo ghì hồn tôi xuống đất đen.  Như ước mơ của anh lính chiến khi mọi sự đã qua “chỉ còn em với anh” thì tôi cũng mơ về ngày đoàn viên, khi những khốn khó lao đao vất vả của đời này qua đi, ngày đó chỉ còn Cha với Con.

Nhớ về “con đường xưa em đi,” nơi “có nàng hoen đôi mi, ngóng theo đường vắng hoe…” anh chợt nhận ra mình là một người hạnh phúc vì đang yêu và được yêu.  Cuộc sống dù cam go hiểm nguy nơi chiến trường gian khổ, với những “phiên gác canh dài,” ngày tháng buồn phương xa với “những mùa trăng vu quy, vì mưa gió không về” nhưng anh nhận ra cuộc sống có giá trị, cuộc đời vẫn đáng yêu và đáng sống.  Phút Hồi Tâm là nhìn lại “con đường xưa ta đi” để nhận dạng tình yêu trong cuộc sống, để thấy tôi đang được yêu và đáng được yêu mến.  Chính vì tình yêu đó, có Đấng đã từ bỏ ngôi vị Thiên Chúa chết cho tôi được sống.  Còn bao nhiêu khuôn mặt tình yêu khác trong cuộc sống này, bao nhịp đập trái tim đang hướng về tôi: chồng, vợ, con cái, cha mẹ, người yêu, anh em, bạn hữu…. tha nhân.  Tôi có đáp trả lại tình yêu đó hay không, tôi có đang yêu mến họ như họ mến yêu tôi hay không, giây phút Hồi Tâm sẽ giúp tôi trả lời câu hỏi đó.  Đời chỉ đẹp khi có tình yêu, cuộc sống chỉ có giá trị khi tôi tìm thấy giá trị của mình trong trái tim người khác, đặc biệt là trong trái tim của Chúa Tể muôn loài muôn vật.  Nếu không dừng lại vài phút mỗi ngày trong cuộc sống, thì làm sao tôi có thể nhận diện được ân sủng từ trời cao tuôn đổ xuống trên cuộc đời tôi từ những con đường xưa cũ đó, cho đến con đường hôm nay?

Phút Hồi Tâm không chỉ dành riêng cho các linh mục tu sĩ dòng Tên hay những ai đang theo linh đạo I-Nhã mà dành cho tất cả mọi người, mọi giới, mọi nơi… những người đang mong mỏi có Chúa đi bên đời với mình.  Chỉ vài phút mỗi ngày nhìn lại con đường đã qua để giúp tôi ý thức sự hiện diện của Chúa qua những biến cố lớn nhỏ buồn vui trong cuộc sống, để lòng với lòng gắn bó gần gũi với nhau hơn.  Nhẹ nhàng là thế, quyến rũ là thế sao tôi không liều mình vài phút để thử???

****************************
Lạy Chúa, trong cuộc sống tốc độ của thế kỷ 21 này, 
người ta thà nhắm mắt chạy liều về tương lai mà không biết chạy đi đâu, 
còn hơn mất một vài giây phút để ngồi nhìn lại quãng đường đã qua.  
Xin cho con biết dành ra vài phút mỗi ngày làm Phút Hồi Tâm 
để bước chân ngày mai bớt lầm lạc, 
để biết tạ ơn Trời, cám ơn tha nhân đã cùng đồng hành với con.  
Chúa ơi, 
xin chữa lành những vết thương, 
những dang dở thiếu sót của tháng ngày qua, 
xin nhận lấy những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống chưa trọn vẹn hôm nay.  
Hôm nay đã xong, mọi sự đã thành quá khứ, con không thể thay đổi được gì nữa 
nhưng ngày mai… tương lai… thời gian trước mặt… 
xin Chúa thánh hoá và giúp con sống trọn vẹn hơn, thánh thiện hơn 
như Cha trên trời là Đấng Thánh.


Lang Thang Chiều Tím

Thứ Sáu, 5 tháng 5, 2017

Tháng 5 - Tháng hoa dâng Mẹ

Tháng năm hoa nở rộ, hoa khoe sắc thắm, tháng 5 có rất nhiều ngày lễ để tặng hoa, hoa làm cho tình người thêm lưu luyến, hoa biểu tượng cho tình yêu.
Tháng 5 tháng kính Đức Mẹ, hoa nở khắp vườn, hoa muôn sắc thắm con dâng Đức Mẹ, các nhà thờ đều tổ chức dâng hoa để cảm tạ và cầu xin, đời con là những đóa hồng dâng lên Mẹ.

Mỗi Chúa Nhật bên bàn thờ Mẹ biết bao bình hoa dâng tiến và nến lung linh.


Tháng 5 mồng 10 là ngày lễ Phật Đản, các mặt hồ Sen nở thơm ngát, lá xanh bông trắng, nhụy vàng, trên tòa cao ngút khói hương, đài hoa Sen dịu dàng người lâm râm khấn nguyện.


Tháng năm Memorial Day ngày tưởng nhớ các chiến sĩ trận vong đã hy sinh bỏ mình vì Tổ Quốc, dưới tượng đài nghi ngút khói trầm tỏa bay và triệu đóa hồng thành kính ghi ơn.


Tháng năm ngày lễ mẹ Mother's Day, tặng hoa cho mẹ, ra vườn hái một bông hồng, hay một cành hoa Lan làm mẹ rất vui thích, cám ơn mẹ đã sinh ra và nuôi ta khôn lớn, nuôi con rồi lại trông cháu , một đời lam lũ, tặng mẹ nụ hoa biết nói, nụ hoa biết cười khi mẹ còn biết đợi mong không bao giờ trễ đâu các bạn.


Và tháng 5 cũng là tháng nghỉ hè, kết thúc năm học, ngày ra trường của học sinh, sinh viên đã bao tháng ngày vất vả chăm chỉ học, xong Highschool tốt nghiệp 4 năm lấy Master bằng cử nhân, đã trưởng thành, chúng ta phải hãnh diện, vui mừng choàng vào cổ các cháu vòng hoa chiến thắng, vòng hoa cổ võ các cháu đã xong một đoạn đường, các tân cử nhân, các cô các cậu xúng xính trong bộ áo ra trường, kèn trống khua vang, mặt mày hớn hở đáng yêu quá ! Sau hôm nay, ngày mai những cánh chim non sẽ tự lập tung bay vào đời, làm việc nuôi bản thân, không còn lệ thuộc vào cha mẹ như trước nữa, chúng ta ăn mừng và cảm tạ, tặng hoa cho các cháu, một bước ngoặc mới của cuộc đời, biết bao nhiêu tiệm hoa chuẩn bị cho các cháu ra trường, nhà hàng tiệc lớn tiệc nhỏ tưng bừng, thật là hãnh diện, nhớ lại ngày cháu còn bé xíu, nay là một thanh niên cao to, một cô thiếu nữ xinh đẹp tràn đầy mộng ước và hy vọng trong ngày ra trường bác sĩ, luật sư, kỹ sư....đủ mọi ngành nghề, đúng là trăm hoa đua nở.
Tháng Hoa, tháng 5 hoa nở tưng bừng, để chào mừng các ngày lễ, hoa đem lại hương thơm ngát, màu sắc huy hoàng, hoa làm con tim thổn thức, mỗi lần hội ngộ sau mấy mươi năm, chúng ta cũng chào đón bằng bó hoa gặp gỡ, hay chia ly vĩnh biệt cũng tặng một cành hoa đặt xuống mộ phần.

Tháng 5, tháng hoa về nhiều vương vấn.
(Chị PK)

Thứ Hai, 1 tháng 5, 2017

Viết cho người ở lại

Ngày mai 30 tháng 4, ôi tháng tư buồn lắm Saigon ơi !
Hôm nay tôi ngồi đây ôn lại những kỷ niệm đau thương, 41 năm rồi, thế hệ cha ông chúng tôi đã ra đi gần hết, đến lượt chúng tôi cũng đang từ giã cuộc vui về chân trời mới, thế hệ con cháu đang trưởng thành, là người tỵ nạn đi tìm tự do, các cháu được sinh ra trưởng thành trên đất Mỹ, quốc tịch Mỹ, mong các cháu luôn học tiếng Việt, nhớ về cội nguồn và hãnh diện mình là người Việt Nam.
Ngày đau thương ấy đến nay đã trải qua biết bao cuộc bể dâu buồn vui không thiếu, có những câu chuyện tôi đã quên khuấy chìm vào góc tối, dù bạn bè có nhắc nhở cũng không sao nhớ được, nhưng chuyện ngày 30 tháng 4 năm 1975 thì tôi vẫn nhớ như in, đạn bay vèo vèo trên nóc nhà vì mái lợp bằng tôn, căn nhà tôi ở lúc đó bị một viên đạn vô tình rơi xuống, xuyên trên nóc tủ áo, rơi vào chiếc mũ cói tôi hay đội, vì chiếc mũ ở ngăn trên cùng, viên đạn vướng lại không xuyên đi tiếp ngồi trong nhà vẫn có thể chết vì lạc đạn như chơi, thật may mắn Chúa đã che chở gìn giữ hai bà cháu tôi bình yên, một viên đạn khác xuyên trên mái bếp ghim vào cây xà nằm im đó, ngước nhìn viên đạn nếu ghim trúng đầu thì hôm nay tôi đâu còn ngồi đây viết dòng tâm sự, nội tôi vẫn tiếp tục luộc gà, hình ảnh nội hôm ấy không thể nào phai mờ trong tôi, một kỷ niệm sợ hãi, con rất nhớ và yêu nội.
Ngoài đường người chạy ngược xuôi ngơ ngác, tháo chạy ra hạm đội bến Bạch Đằng, Nhà Rồng họ chen chật ních rơi xuống sông lộp độp, người trèo lên đầu, lên cổ đạp nhau mà đi, phi trường cũng chết lặng, trực thăng không còn một chiếc vì đã cất cánh chở người bay đi vội vã.
Các anh nằm vùng đeo băng đỏ tung hoành khắp đường phố, hôm qua là hàng xóm, hôm nay là chú bộ đội, còn biết tin ai ?họ cười vui say chiến thắng.
Đã 41 năm trôi qua họ cũng sống trong đau khổ, cũng bị bạc đãi và sa thải như trái chanh sau khi vắt cạn nước cho vào thùng rác, hy vọng. Hôm nay chắc các mẹ, các anh nằm vùng cũng đã sáng mắt sáng lòng nhìn ra ai giải phóng ai, ai ấm no hạnh phúc, thực phẩm ngày ấy làm gì có độc hại và hóa chất, ngày nay ăn toàn thit thối được tẩy rửa đem lên bàn tiệc, biển một màu tang, cá chết hàng đàn mà không dám nhìn vào sự thật, vì chút lợi nhuận vì lòng tham mà dân mình tự hại nhau, không còn niềm tin về thực phẩm trong lành, dân chết vì cancer nhiều nhất trên thế giới, thương cho quê hương tôi, dân tộc tôi, người thân còn ở lại nhiều thiệt thòi đau khổ.
Cảm xúc yêu quê hương trào dâng tôi viết ra để cầu xin Thượng Đế, Thiên Chúa Ngài ở khắp mọi nơi, đoái thương nước Việt Nam con thoát cảnh lầm than khốn khó, các nhà lãnh đạo biết yêu nước, thương dân, có trách nhiệm với Tổ Quốc, bảo vệ Giang Sơn cha ông gầy dựng, người người biết thương nhau, sự độc ác được xóa mờ và Việt Nam con được ấm no hạnh phúc.

(Chị PK)

42 năm sau

Gần nửa cuộc đời, một phần hai thế kỷ, công nhận là một thời gian rất dài mà tôi vẫn ngỡ như mới đây, mới năm ngoái. Ai cũng già, có người đã về thế giới bên kia để lại bao quyết tâm và một giấc mơ dang dở, ra đi vẫn ngậm ngùi yêu Quê Hương như Việt Dũng hay các chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa người còn, kẻ mất, người vẫn tiếp tục đấu tranh cho hòa bình...
Chiều qua nghe tin bà Cựu Trung Tá Nguyễn Thị Hạnh Nhơn đã xuôi tay về với lòng đất mà phút cuối khi tỉnh táo vẫn còn lo ủng hộ các anh thương binh VNCH lo lắng trợ giúp nhưng sức người có hạn.

Anh nằm xuống hay anh còn đây cũng đều vào tuổi lục tuần, sức khỏe kém, minh mẫn cũng kém, tình yêu cũng gẫy cánh không còn tình tứ, cũng chẳng còn lãng mạng, thời gian thật là đáng yêu và cũng đáng sợ, làm cho một em bé trẻ, khỏe, đẹp trai và cũng làm cho thành một ông cụ già, tình yêu thì sao ? Mong rằng tình yêu mãi tràn đầy trong tim, đừng khó tính, đừng vô tâm, già càng phải dễ tính con cháu mới yêu.

Có nhiều người bảo tôi về già dễ ghét lắm vì trở nên khó tính khó ưa, hình như đúng nên tôi sợ già lắm, đau vẫn vui cười không than sợ ai đó biết mình đau sẽ thấy mình già xấu xí, cũng may chỉ cảm cúm theo mùa, mắt mờ và cũng biết mệt chỉ là vóc dáng còn dễ coi vì bản tính điệu thấm vào trong máu.

42 năm trôi qua, 30 tháng 4 năm 75, sắp đến 30 tháng 4/ 2017, nhìn lại sao buồn quá, ngày mất nước, mất tự do, mất tất cả vì thời cuộc, vì đổi đời, tan tành trong một ngày, tang thương ngập trời khi người di tản từ Huế vô Saigon, cha mẹ mất con, vợ mất chồng, con mất cha, anh chị em ly tán từ đó, vâng từ đó lịch sử sang trang, vì hai chữ Tự Do bỏ xác trên biển đông!!!
Con người cũng thay đổi khó mà than trách, sống đâu theo đó để tồn tại, lọc lừa, gạt gẫm đạp lên nhau dành miếng cơm, hại nhau không thương tiếc.

Việt Nam ngày xưa đâu ?
Việt Nam ngày nay dù rất văn minh, xe hơi nhà cao và mọi thứ đã tiến bộ, 
nhưng tự do và nhân quyền còn mãi nơi đâu ?

Ngậm ngùi nhớ lại tháng tư buồn, là người Việt tha thương, mong cho đất nước Việt Nam thái bình, môi trương sống được bảo vệ, biển sạch trong an toàn để người dân no ấm.

Không thể nào quên được như con chim lạc bầy vẫn luôn nguyện cầu cho người ở lại, nơi ấy tôi có bạn bè, có người thân yêu và có một trời kỷ niệm.

(Chị PK)