Thứ Ba, 25 tháng 2, 2014

Trị ho mùa đông


(Xin vui lòng thử, sẽ thấy hiệu nghiệm ngay thôi...)  

Lại một phương pháp mới trị   HO rất hiệu nghiệm .
 Vào mùa Đông khí lạnh thường gây ra những cơn HO dai dẳng. Ban đầu thì ho có đờm, sau đó là ho khan, cổ họng lúc nào cũng thấy ngứa bên trong và phải ho cho đở...ngứa! Ho quằn quại, ho muốn đứt cuốn họng. Nếu ngậm miệng lại thì có thể kềm chế cơn ho, nhưng hể mở miệng để nói một hai ba tiếng là bắt đầu ngứa cổ và phải ho liên tục, ho đỏ cả mày mặt, chảy cả nước mắt, ho dai dẵng hơn cả ĐẮC KỸ HO GÀ ngày xưa! May có một người bạn MỄ chỉ cho một cách trị ho độc đáo, không tốn nhiều tiền (trong vòng 10 đô), tôi thử 1 lần trước khi đi ngủ, và như là một phép lạ!? Mới tối qua, tôi còn ho dữ dội, vậy mà hôm sau thức dậy, mở cửa ra ngoài sân ngắm trời, mặc dầu bên ngoài còn lạnh, nhưng trong cổ họng không thấy ngứa và ho nữa! -



1 chai rượu Whiskey nhỏ, nhãn hiệu nào cũng được miễn ruột nó là whiskey là được.
1 chai mật ong nhỏ thôi và thêm 
vài trái chanh (chanh xanh hay vàng đều được).
 Cách làm :
 -  1 thìa café rượu, 
 -  1 thìa mật ong, Cho 2 thứ vào 1 cái tách rồi nặn vào đó 
 -  10 giọt chanh (chanh muối càng tốt)), quậy đều. 
Dùng 1 nắp nhựa đậy trên cái tách rồi bỏ vào microwave đun trong 10 seconds (chỉ 10 seconds thôi!),  sau đó lấy ra dùng thìa quậy 
đều rồi nhâm nhi từng thìa một cho đến hết. Dùng trước khi đi ngủ Tối 1 lần, Sáng thức dậy 1 lần, Và buổi trưa 1 lần nữa  BẢO ĐẢM UỐNG XONG 3 LẦN THÌ SẺ THẤY DỨT HO NGAY! Kinh nghiệm do bạn bè chỉ , đã thử , rất hay*

Email từ Chị Thiên Hương





Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2014

Chị ngày xưa

Hôm qua sắp xếp lại ngăn tủ đựng album, vật dụng và  thư từ ngày xưa, trong đó có tấm hình của chị.
Lật phía sau tấm hình có dòng chữ : tháng 2 năm 1974.
Bốn mươi năm rồi sao ? Bây giờ đã là tháng 2 năm 2014.
Nhớ hôm đó chị khoe với em : 
- Nga xem, chị mới chụp nè, đẹp không ?
Một câu nói rất đời thường, như bao người chị khác nói với em mình.
- Dạ đẹp, chị cho em một tấm đi.
- Ừ !

Có người cho rằng chị khó tính, nhưng sao em lại không thấy thế. Em luôn luôn quên, luôn luôn đãng trí, nhiều lúc bực quá chị phải rầy, gọi em bằng "cô" nhưng ánh mắt nhìn thì dịu dàng. Khi xuống Phước Lộc thì càng tệ hại hơn, làm cái gì em cũng không biết. Nhiệt tình có thừa mà khả năng thì rất thiếu, thật khổ cho chị. Dù vậy bên cạnh chị,  em có thể nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Trong nhà dòng thường nổi lên một số chị đạo đức hơn người, em thì không được thế !

... Hôm tiễn chị đi, Ry nhắc chuyện ngày xưa. Nó nói chị thương em hơn (mặc dù hai đứa cùng làm văn phòng). Ry nói may mà Ry không thích ăn lặt vặt, chứ nếu không Ry đã ganh tị với em vì lúc nào chị cũng để bánh cho em nhiều hơn nó. Ôi bạn em thật là dễ thương ! Nói thì nói vậy thôi, chứ chơi với Ry lâu năm em hiểu Ry nói thế nhưng không phải thế ! Em giải thích với Ry là em hay quên nên bị rầy hoài nhưng lúc nào em cũng cười và chưa bao giờ xụ mặt, có thể vì những cái đó mà chị muốn bù đắp để em bớt buồn chăng ? Hồi đó mà bị rầy thì cứ im thin thít đố dám kể với ai. 

Chị đã đi , cũng hơn nửa năm em chưa một lần ghé thăm chị ở "Cộng đoàn thiên quốc" , nhưng kể từ lúc ấy mỗi khi có dịp về mái nhà xưa thì thật tình là lòng lại chùng xuống, có khi em không muốn về vì nghĩ mình không còn gặp chị nữa . Cái dáng gầy gầy trên xe lăn, khuôn mặt ngây ngô khi chị nằm trên giường bệnh, chị không còn nhớ ai nữa, kể cả em. 

... Nhưng em vẫn nhớ chị. Chị là chị giáo bên cạnh em lâu nhất, khi em bước vào đời chị vẫn là người em gặp nhiều nhất, nói chuyện và lắng nghe em trong mọi hoàn cảnh sống. Em vẫn nhớ căn nhà nhỏ , xa thế mà chị đi xe đạp đến thăm em, hơn nửa ngày chị mới về. 
Chị ạ ! Con đường lựa chọn em chỉ đi có ba năm, với ba năm như thế, nghĩ lại em thấy mình cũng đã bước những bước thật trọn vẹn rồi. Trong từng bước chân thật chậm ấy, em có chị...


Kính thương tặng chị giáo Đoan 
Em nhớ chị trong lời kinh nguyện hàng ngày

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

Gió chiều



Ta về ngắm cảnh chiều buông
Mà nghe tiếng gió gợi buồn thoáng bay
Xa xa chim én theo bầy
Lượn trong nắng ấm để mây lững lờ
Mái đầu điểm trắng lưa thưa
Nhấp nhô trong gió cho vừa bụi bay
Hương xưa thuở đó ngất ngây
Nay còn thoang thoảng vui vầy cuối Thu
Chiều nay không có sương mù
Có làn gió nhẹ như ru phận người!...

ThyThy
NY. Feb. 20, 2014

Thứ Hai, 17 tháng 2, 2014

Lời hay ý đẹp : ĐIỀU THIỆN

Trước khi bạn nói, hãy lắng nghe. 
Trước khi bạn viết, hãy nghĩ. 
Trước khi bạn tiêu pha, hãy kiếm được. 
Trước khi bạn đầu tư, hãy tìm hiểu. 
Trước khi bạn phê phán, hãy chờ đợi. 
Trước khi bạn cầu nguyện, hãy tha thứ. 
Trước khi bạn bỏ cuộc, hãy thử. 
Trước khi bạn nghỉ hưu, hãy tiết kiệm. 
Trước khi bạn chết, hãy cho đi.
         William Arthur Ward



Lòng nhân đức bắt đầu từ gia đình, nhưng không nên kết thúc luôn ở đó.   
                                Thomas Fuller

Có điều kỳ diệu xảy đến với những người thực sự biết yêu thương: họ càng cho nhiều, họ càng có nhiều.                                                                           Rainer Maria Rilke

Hãy giữ trái tim không bao giờ chai cứng, và tâm tính không bao giờ kiệt sức, và bàn tay không bao giờ gây sự tổn thương.



Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2014

Ăn cắp

Cả đời anh chỉ ăn cắp có một lần, mà chỉ ăn cắp đường. Anh là người tốt và có lòng tự trọng nhưng vì đói quá, vì thèm quá, anh thèm ngọt đến nỗi tối nằm ngủ mà nước miếng trong miệng cứ ứa ra. Câu bần cùng sinh đạo tặc trong trường hợp này thật quá đúng. Khổ nỗi chỗ nằm lại sát ngay cái bể chứa đang làm đường, đường còn thơm mùi mật của mía không sao cưỡng được. Và thế là chuyện gì đến phải đến. Đang lúc ăn ngấu nghiến thì đèn bật sáng trưng cùng những tiếng chân người. Anh bị bắt tại trận với hai bàn tay và miệng còn dính đầy đường, không còn gì chối cãi.

Kẻ dám liều lĩnh ăn cắp bị "dẫn độ" tới từng phòng, tổng cộng các phòng khoảng hơn một trăm người. Người dẫn anh đi cầm theo roi mây, còn anh thì hai bàn tay úp xuống để chịu hình phạt. Hình phạt dành cho anh là mỗi người đánh một roi trên mu bàn tay, mà phải đánh cho mạnh. Có những người thương tình đánh nhẹ thì người cầm roi bắt phải đánh lại. Chịu hơn một trăm roi thì hai bàn tay của anh đã trở thành hai nải chuối sứ, mỗi nải năm trái. Đừng tưởng tay đau như thế mà được nghỉ ngơi nhá ! Không có chuyện đó đâu ! Sáng hôm sau vẫn phải đi lao động bình thường. Mọi ngày cầm cuốc thì hôm nay được "ưu tiên" ngồi nhặt cỏ.

Ngày xưa anh học trung cấp kỹ thuật ô tô máy nổ. Lúc đó không có tiền ăn lấy đâu tiền đi học nên trình độ như thế là giỏi rồi. Lúc đó cả thành phố Saigon toàn là xe đạp, một ít người đi honda 50 hoặc 67 là oai hết sức, nếu mua được xe Dream nữa thì coi như cứ ngước mặt lên trời mà đi trong bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ của người xung quanh. Nói thế để hiều cái nghề máy nổ mà anh học ở trường là lỗi thời vì làm gì xin được việc làm. Thế là đành vác đồ sửa xe ra đầu đường ngồi bơm, vá, sửa xe đạp. Khổ nỗi nhìn mặt anh trắng trẻo thư sinh nên người ta dắt xe đến sửa mà cứ thấy không yên tâm. Rồi dẹp nghề sửa xe, anh đạp xích lô để có tiền cho gia đình sinh hoạt hằng ngày. Cứ thế hết ngày này qua ngày khác, nghe người ta tìm cách vượt biên, anh cũng muốn đi như họ mà nhà nghèo khó tiền vàng ở đâu ra ? Mon men và thêm một chút liều lĩnh,  anh tìm đường để đi bộ, khổ quá đói quá thì đi tìm miếng cơm chứ có phải vì chính chị chính em, hay là phản bội gì đâu. Anh bị bắt trên đường đi và bị giam. Cái giá của lần mon men đi ấy là ba năm. Nhà nghèo (lại cũng vì chữ nghèo) không có tiền thăm nuôi nên mới ra cớ sự.

Thỉnh thoảng anh kể lại chuyện "ăn cắp" cho tôi nghe. Tôi hỏi : 
- Bị đánh đau quá anh có khóc không ?
- Không khóc nhưng tự nhiên nước mắt cứ ứa ra, không vì đau mà vì tức. Tội ăn cắp đường có đáng phải chịu hơn trăm roi thế này không ?
- Sau lần đó chắc anh tởn luôn chứ ? 
- Không biết nữa ! Vì không lâu sau đó, anh bị đau phải vào bệnh viện và được thả. Nếu còn ở lại trong đó, mà vẫn còn đói, còn thèm thì không lấy gì bảo đảm anh sẽ chừa.

Cái đói kinh khủng thật . Đôi khi nó còn đánh đổi bằng mạng sống con người. Tôi chưa bị đói mặc dù tôi đã từng nghèo nhưng những lời kể của anh thì bất cứ  lúc nào nghe lại tôi cũng thấy thật là thấm thía. Và cái anh chàng liều lĩnh ngày nào hiện giờ là bố của con trai tôi đấy !









Thứ Năm, 13 tháng 2, 2014

10 điều suy ngẫm

1.  Cầu nguyện không phải là "bánh xe dự phòng" để lấy ra khi gặp khó khăn, nhưng là "tay lái" để lái đi đúng đường suốt cuộc tạm hành trên đất nầy.


2.  Tại sao xe hơi có kiếng trước lớn hơn nhiều so với kiếng chiếu hậu?  Vì QUÁ KHỨ của chúng ta không quan trọng so với TƯƠNG LAI. Vậy, hãy nhìn thẳng phía trước và đi tới.


3.  Tình bạn như một QUYỂN SÁCH.  Chỉ cần vài phút để đốt đi, nhưng cần vài năm để viết.


4.  Tất cả những điều mình có trong đời sống nầy đều tạm bợ. Nếu được hạnh thông, hãy vui hưởng, vì nó sẽ chóng qua. Nếu không thuận lợi, cũng đừng lo lắng, vì nó cũng sẽ không kéo dài.

5.  Bạn cũ là Vàng! Bạn mới là Kim Cương! Nếu ta có Kim Cương, đừng quên Vàng! Vì muốn giữ được Kim Cương, ta luôn cần Vàng để bọc Kim Cương!

6.  Thường khi ta mất hy-vọng và nghĩ đây là đoạn cuối đường, THƯỢNG ĐẾ ở trên cao cười và nói: "Hãy thư giãn, con yêu của ta, đó chỉ là khúc quanh, chứ không phải là đường cùng.

7.  Khi Thượng Đế giải quyết những vấn đề của ta, ta đặt niềm tin nơi Ngài.  Khi Thượng Đế không giải quyết những vấn đề của ta, Ngài đặt niềm tin vào khả năng của ta.


8.  Một người mù hỏi thánh Anthony: "Có thể còn điều nào khổ hơn là bị mù không? Ông thánh trả lời: "Có, lúc ngươi mất định hướng!"



9.  Khi chúng ta cầu nguyện cho người khác, Thượng Đế lắng nghe và ban phước cho người đó, và đôi khi chúng ta bình an, hạnh phúc, hãy nhớ rằng một người nào đó đã cầu nguyện cho ta.

10.  Sự LO LẮNG không dẹp bỏ được sự KHÓ KHĂN ngày mai. Nhưng nó lấy đi sự BÌNH AN hiện tại.

 
Hãy sống đơn giản. 
Yêu thật nhiều. 
Lo tận tụy. 
Ăn nói nhân hậu.
Hãy giao hết cho THƯỢNG ĐẾ.
NGÀI yêu thương bạn. 
NGÀI  luôn luôn yêu thương bạn.

Thứ Tư, 12 tháng 2, 2014

Muốn đổi không ?


Tuy là hàng xóm nhưng Minh và Thủy thân nhau như bạn, vui buồn chuyện gì cũng kể. Nhà Minh khá từ xưa đến giờ, Minh là con một nên hưởng tất cả của cải cha mẹ một đời dành dụm để lại cho gồm hai căn nhà một lớn, một nhỏ sát cạnh nhau. Minh sửa sang thành phòng trọ cho thuê, thu nhập đương nhiên là khá. Thủy thì từ hai bàn tay trắng nhưng cũng nhờ may mắn có được căn nhà tươm tất để ở.
Về con cái Minh cũng hơn Thủy, Minh có hai đứa, Thủy cũng chỉ dám có một. Con Minh lại lớn hơn. Tóm lại là cái gì Minh cũng hơn.
Ấy vậy mà lúc nào nói chuyện Minh cũng than thở rằng con Thủy biết lo còn con của Minh không được như thế. Minh ước gì con của Minh cũng lo cho Minh như con của Thủy thì vui hơn.
Cứ so bì mãi như thế. Một hôm Thủy nói thế này :
- Con lo cho mình mỗi tháng chỉ bằng tiền một phòng trọ của Minh thôi hà, nó ngoan nhưng nó đâu có nhiều tiền . Cuộc sống của Minh quá đầy đủ rồi, nếu con của Minh mà giống như con mình thì Minh là tiên rồi, làm gì có cuộc sống tiên ở cõi trần này ? Minh có muốn đổi cho Thủy hoàn cảnh của Minh không ?
- Không !
- Thủy cũng vậy, Thủy được thế này là hạnh phúc nên cũng không muốn đổi với Minh đâu, đừng có so bì nữa nhé !


Hạnh phúc trong cuộc đời không phụ thuộc nhiều vào điều xảy ra với bạn bằng cách mà bạn đón nhận nó.

Nhớ kỷ niệm xưa

Tôi học ở Mai Khôi.
Năm đó gia đình tôi nghèo, đi học có hai áo dài trắng . Ở nhà cũng chỉ có hai bộ quần áo thay đổi. Hôm đó tôi nhớ nhà dòng có lễ trọng hay là đi đâu đó yêu cầu tất cả mặc áo sơ mi trắng mới. Chết rồi ! tôi có hai áo mà cái nào cũng cũ, nhìn qua nhìn lại thấy bạn cũng nhỏ con cỡ tôi mà có vẻ cũng dễ gần vì cùng lớp, thôi thì dù ngại lắm nhưng cũng phải qua mượn đại chứ biết sao ! May mà vừa vặn, sau lần đó bạn tặng tôi luôn cái áo ấy và thêm một áo nữa để dành mặc. Mãi về sau nghe tin bạn đã qua Mỹ, mãi về sau tôi mới liên hệ được với bạn. Khi biết bên Việt Nam có những bạn nghèo, bạn gởi tiền về nhờ tôi chuyển hộ. Cám ơn tấm chân tình của Lành ngày xưa và bây giờ.
Nghe tin chồng bạn đau nhiều, một căn bệnh hiểm nghèo. Tôi xin Chúa vì Lòng Thương Xót của Người, vì những điều tốt bạn đã làm mà giảm nhẹ những cơn đau. Đau quá chịu không nổi Chúa ơi !


A.Dân (chồng Lành) - AC Lai Đán - Lành - chị Thiên Hương - Thục

Tôi biết các chị sau khi có CMC, dù chưa từng sống với nhau một ngày vì tôi là đàn em lớp dưới , nhưng khi biết mình từng học chung một mái trường thì tình cảm tự nhiên ào đến cứ như đã thân quen. Các chị chia sẻ với tôi về sức khỏe, về bài viết, về những buồn vui.
Cám ơn anh chị Tuyết Long đã tạo cơ hội cho chúng em gặp nhau mỗi năm, anh chị Lai Đán, chị Thiên Hương, chị Thy Thy, chị Mary Phạm và nhiều lắm, tất cả các chị...


Thúy Nga vẫn nhớ lớp mình và hình ảnh Thục hồi đó : mập tròn, tóc dài, da trắng và hay cười. Bây giờ già mà Thục đẹp hơn hồi đó nhiều, gặp ngoài đường chắc là nhận hổng ra. Vẫn nhớ lần Trung Thu và Thục đến nhà chơi. Cám ơn những tình cảm mà Thục đã                                         chia sẻ với các bạn.
                                    TN vẫn nhớ đến mọi người.




Tình say



Người trắng bạc đầu, người điểm sương
Hai bên răng rụng vẫn coi thường
Miễn sao thơ phú đầy trong túi
Là đã mãn lòng dù khó thương...
Đất cũ, tình xưa, người luyến nhớ
Mới trời, bạc dạ, dễ đâu vương
Đêm nay trăng sáng mình soi bóng
Một mảnh tơ lòng tận cố hương...

ThyThy

Thứ Hai, 10 tháng 2, 2014

Cười thấm thía

Đọc truyện cười, đôi khi không chỉ là để cười, để thư giãn. Mà có thể, đằng sau những mẫu chuyện ấy là một bài học, một thông điệp đến từ cuộc sống.
********************************
Câu chuyện thứ nhất
Một cậu học trò lớp ba viết rằng cậu muốn trở thành một diễn viên hài trong bài tập làm văn của mình. Thầy giáo Việt Nam phê: "Không có chí lớn", còn thầy giáo người nước ngoài nói: "Thầy chúc em mang tiếng cười cho toàn thế giới".

Là người lớn, chúng ta nên khuyến khích, cổ vũ hơn là đặt ra những yêu cầu quá cao đối với trẻ con. Hơn thế, chúng ta hãy mở rộng khái niệm thành công để trẻ con thoải mái tung đôi cánh ước mơ của mình.
********************
Câu chuyện thứ hai: 
Ăn cơm xong, mẹ và con gái rửa chén 
bát trong bếp, bố và con trai ngồi xem
ti vi. Bỗng nhiên có tiếng đổ vỡ dưới bếp, sau đó im bặt. Con trai nói: "Con biết chắc mẹ vừa làm bể chén bát", bố hỏi: "Tại sao con chắc như thế?", con trai trả lời: "Vì không nghe tiếng mẹ la".

Chúng ta luôn đánh giá người khác và đánh giá bản thân qua những tiêu chuẩn nào đó, thường khó khăn với người khác nhưng lại rất dễ dãi đối với mình.

********************
Câu chuyện thứ ba: 
Người ăn mày nói: "Bà có thể cho tôi xin một ngàn không?", 
người qua đường trả lời: "Nhưng tôi chỉ có năm trăm", người ăn mày bảo: 
"Vậy bà thiếu tôi năm trăm nhé".

Nhiều người trong chúng ta luôn cho rằng ông trời mắc nợ mình, cho mình không đủ, không tốt nên lòng tham đã che mất thái độ biết ơn.
********************
Câu chuyện thứ tư: 
Người vợ đang nấu ăn trong nhà bếp, người chồng đứng bên cạnh nhắc nhở: "Cẩn thận, coi chừng khét!", "Sao em bỏ ít muối thế?, "Ơi kìa, nước đã sôi rồi, em cho thịt vào đi". Người vợ bực bội: "Anh làm ơn đi ra ngoài giùm em! Em biết nấu ăn mà!". Người chồng mỉm cười: "Ừ, có ai bảo em không biết nấu ăn đâu. Anh chỉ muốn em hiểu được cảm giác của anh như thế nào khi đang lái xe mà em ngồi bên cạnh cứ lải nhải".

Học cách thông cảm người khác không khó, chỉ cần chúng ta đặt mình 
vào hoàn cảnh của người khác.
********************
Câu chuyện thứ năm: 
A nói với B: "Khu nhà tôi vừa dọn về một ông hàng xóm bất lịch sự. Tối hôm qua, đã gần một giờ sáng rồi mà ông ta còn qua đập cửa nhà tôi rầm rầm". B hỏi: "Thế anh có báo cảnh sát không?". A trả lời: "Không, tôi mặc kệ ông ta, xem ông ta như thằng điên vì lúc ấy tôi đang tập thổi kèn saxophone".

Chuyện gì cũng có nguyên nhân, nếu biết trước lỗi của mình thì hậu quả sẽ khác đi. Tuy nhiên, chúng ta lại thường ít khi thấy mình sai, nhưng lại dễ dàng thấy người khác sai.
********************
Câu chuyện thứ sáu:
Hai cha con đi ngang qua một khách sạn 5 sao. Trông thấy một chiếc xe hơi xịn rẽ vào, cậu con trai nhận xét:
- Những người ngồi trên chiếc xe ấy đều có trình độ học vấn rất thấp!
Người cha ôn tồn đáp lại:
- Người vừa phát biểu câu ấy là người hiện trong túi không có lấy một đồng xu!


Con người thường có thái độ "ghen ăn tức ở", khi nói ra điều gì, nhận xét việc gì đều thể hiện trình độ và "đẳng cấp" của mình. Bởi vậy hãy thận trọng!

********************
Câu chuyện thứ bảy: 
Có hai đoàn khách nước ngoài đến tham quan một địa điểm du lịch sinh thái. Do trời mưa nên đường dẫn vào khu "Kỳ hoa dị thảo" lầy lội. Người hướng dẫn của đoàn thứ nhất bảo: "Xin lỗi quý khách, chúng ta không thể đi tiếp". Còn người hướng dẫn đoàn thứ hai suy nghĩ một thoáng rồi nói: "Để quý khách thấy rằng việc tìm kiếm kỳ hoa dị thảo khó khăn như thế nào, Ban giám đốc công ty đã cố tình tạo con đường lầy lội cho quý khách có thêm cảm xúc thực tế".

Hoàn cảnh khác nhau, quan điểm khác nhau sẽ nhìn một sự vật không giống nhau. Tư tưởng kỳ lạ như thế đấy bạn ạ! Nếu bạn chịu suy nghĩ thì quyền quyết định hoàn cảnh nằm trong tay bạn.
********************
Câu chuyện thứ tám: 
Một phụ nữ vào tiệm kim hoàn, trông thấy hai chiếc vòng đeo tay giống nhau như đúc, một chiếc giá 2 triệu, một chiếc giá 20 triệu. Không chần chừ, bà ta liền lấy chiếc 20 triệu vì nghĩ rằng đắt tiền chắc chắn sẽ là đồ tốt. Khi vừa quay lưng bước đi, bà nghe nhân viên nói với nhau: "Không ngờ chỉ vì đính sai bảng giá mà chúng ta lời đến 18 triệu đồng!".

Hãy xem, lắng nghe và kiểm định. Đó là lời khuyên trong câu chuyện này. Có nhiều thứ tưởng vậy, thấy vậy, nghe vậy mà không phải vậy, đừng vì chủ quan, tin vào suy nghĩ của mình mà lầm to.
********************

Câu chuyện thứ chín: 
Hai vợ chồng vào xem triển lãm tranh của các họa sĩ trẻ, trong đó có một bức tranh của con trai họ. Người vợ đi rất nhanh, mắt chỉ kịp lướt vào tên của tác giả ở mỗi bức tranh. Một lúc sau không thấy chồng, người vợ quay lại tìm. Người chồng đang đứng trước một bức tranh say sưa ngắm nhìn. Bức trang ấy lúc nãy người vợ đã xem qua. Bà bực bội nói: "Ông đứng đó làm gì vậy? Sao không đi tìm bức tranh của con mình?". Người chồng quay sang nhìn vợ: "Đây là tranh của con mình nè, nó quên ký tên trên bức tranh".

Trong cuộc sống, có người chỉ lo chạy băng băng nên đã không thể tìm thấy thứ mình cần tìm, đánh mất cơ hội được thưởng thức hoa nở hai bên đường.

********************

 Câu chuyện thứ mười: 
Tại buổi lễ tốt nghiệp ở một trường cấp hai, thầy hiệu trưởng đọc tên học sinh xuất sắc nhất trong năm học. Đọc đến lần thứ ba mà vẫn không thấy ai đi lên sân khấu. Thầy hiệu trưởng nhìn xuống, hỏi cậu học sinh xuất sắc đang bình thản ngồi bên dưới:
-Em không nghe thầy gọi tên à?
Cậu học sinh đứng lên, lễ phép:
-Dạ, thưa thầy em đã nghe. Nhưng em sợ các bạn chưa nghe thấy ạ!


Danh và lợi đã vô tình trở thành chiếc lồng nhốt chúng ta vào trong ấy. Chúng ta luôn giáo dục con em mình phải cố gắng học thật giỏi, phải trở thành nhân vật xuất sắc nhất nhưng lại ít khi dạy các em tính khiêm tốn.

( ST )

Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2014


Nó bướng bỉnh ngay từ khi còn bé mới chừng 5,6 tuổi. Mẹ nó chiều cũng không xong mà cương cũng không đặng. Cứ thế mà nó ương bướng suốt, ba nó thì cứ trách con hư tại mẹ, trăm dâu đổ đầu tằm. Mẹ nó không biết dạy dỗ uốn nắn sao cho phải. Rất nhiều năm sau này ba nó mới hiểu ra nó hư đâu phải do mẹ nó chiều vì những đứa em nó cũng ngoan ngoãn cơ mà.

Hết chuyện nọ đến chuyện kia. Liên tục, liên tục. Có lần ba mẹ nó mới vừa mượn quĩ xóa đói giảm nghèo chừng mươi triệu định sửa nhà cho tươm tất một chút, lúc đó vàng rẻ nên số tiền ấy có thể mua được hai cây chứ đâu có ít. Mượn về chưa kịp làm gì thì xảy ra chuyện nó bị người ta chém bay mất một mảng sọ phải cấp cứu ở bệnh viện Chợ Rẫy, số tiền kia lo cho nó cũng chưa đủ lấy đâu để sửa nhà. Cũng chẳng thấy ai đền cho ba mẹ nó đồng nào. Lòng mẹ bao la như biển trời thật đúng : những ngày đó mẹ nó khóc suốt chỉ mong cho bệnh viện cứu được nó thì tốn bao nhiêu cũng được. Mà nó sống thật, ai cũng nói nó cao số, ra vào bệnh viện khám, mua thuốc, ghép sọ... đủ cả mà nó vẫn vượt qua.
Vẫn chưa yên, mẹ nó tình cờ phát hiện ra nó dùng chất gây mê để giảm nhẹ và làm dịu những cơn đau. Biết sao bây giờ ! Mẹ nó lại có những đêm nằm không ngủ mà nước mắt cứ rơi.
Chẳng hiểu xảy ra chuyện gì nữa mà nó bị tụi giang hồ đánh cho một trận tơi tả. Lại vào bệnh viện. Mẹ nó lại gồng mình với những nỗi lo.
Cuối cùng thì nó cũng bị mất tự do dù với bất cứ lý do gì. Thời gian 
đó mẹ nó nhọc nhằn nuôi cháu nội vì vợ nó công việc có ổn định đâu, lúc có lúc không. 
Thời gian nhanh lắm... Ngày gần gặp được con là từng ngày nỗi lo của mẹ nó càng lớn, mừng thì ít mà lo thì nhiều. Biết khi ra ngoài nó có vững vàng trước bạn bè và những cơn cám dỗ đó nữa không ?
.............

Rồi cái ngày đó cũng tới. Mẹ nó sắp xếp cho nó một công việc, một cửa hàng nho nhỏ vì nó biết nghề cắt tóc. Nó cũng có khách hàng, mẹ nó là cô giáo nên nhiều người thương mẹ, ủng hộ con. Vợ chồng nó đoàn tụ, con gặp lại cha , những bạn bè ngày xưa nghe tin nó về cũng rủ nhau lại thăm. Mẹ nó lúc nhẹ nhàng tâm sự, lúc cũng phải nhằn nhện đôi chút thì nó trả lời hồi xưa nó mang ơn người ta khi nó bệnh thì giờ nó có việc làm nó phải đối xử cho tử tế. Mẹ nó lại thở dài, lại lo sợ, nỗi lo sợ không tên... Mới được mấy tháng mà mẹ nó lúc nào cũng như ngồi trên đống than hừng hực nóng. Mà nào có yên, cái đau ở đầu đã làm nó thỉnh thoảng chẳng còn bình thường : khi thì cãi nhau với vợ,  khi thì bực bội với cha, cáu kỉnh với mẹ, nhiều khi bực quá ba nó mượn rượu giải sầu, chỉ còn một mình mẹ nó chông chênh, muốn khóc nhưng không còn nước mắt...

Mẹ nó là bạn thân của tôi. 
Tình thân cũng đã hơn bốn mươi năm. 
Có những đêm gần 12 giờ rồi, không ngủ được bạn nhắn tin. Những tin nhắn rất buồn . Tôi thương bạn vô cùng nhưng chẳng biết phải làm sao ? Thánh giá của bạn tôi nặng quá, tôi muốn vác dùm nhưng vác làm sao đây ? Bạn nói ước gì được trở về ngày xưa bạn với tôi cùng đi học, ngây thơ trong trắng. Bạn nói ngày nào bạn cũng đứng trước ảnh Lòng Thương xót Chúa, bạn khóc với Chúa nhưng Chúa không nhìn thấy bạn. Bạn nói bạn đang đền tội ở thế gian này để đời sau bạn nhẹ nhàng bay bổng.
Bạn ơi, mình lắng nghe và cầu nguyện cho bạn mỗi ngày, bạn nhé ! Nhất định ngày mai trời lại sáng. Trong các con của bạn, mình nhìn thấy có những đứa rất ngoan và có chí. Chúng nó sẽ gỡ cho bạn những ưu phiền hôm nay. Chúa rất công bằng bạn ơi, bạn hơn mình nhiều,  bạn ngoan ngoãn đạo đức thế mà !!! 
Mình sẽ luôn ở bên cạnh với bạn khi vui và trong cả những nỗi buồn. Hãy cố gắng lên bạn nhé ! Nhất định ngày mai trời lại sáng !

Thứ Năm, 6 tháng 2, 2014

Nhà má tôi ngày tết


Má và con gái

 6 nàng dâu của má (không có Thuỷ - vợ Phước)

Các con trai và chàng rể

Chị chồng - em dâu
và chị dâu - em chồng
tuy các em là người xa lạ nhưng giờ đã thân quen trong một mái nhà

Má ở với ba đứa chưa lập gia đình là Sang, Chín và Bôn. Tôi ở nhà nên sáng sáng tranh thủ ra với má một lúc rồi đi chợ, chị em tôi có tổ ấm riêng cũng gần nhau nên mấy đứa kia sẹc tới sẹc lui thành ra má không đến nỗi hiu quạnh. Đó là những ngày bình thường trong năm chứ gần tết thì nhà má đông vui hơn hẳn vì các con về nhiều hơn và thường xuyên hơn, mang quà hoặc đưa tiền để má lo tết . Đứa nào được thưởng nhiều thì đưa nhiều, đứa nào có ít thì đưa ít, không có cũng không sao, chẳng bao giờ má nói gì cả. Các em có vài đứa tiền thưởng cũng khá mà cực quá, áp lực công việc thật kinh khủng, cả tuần trước tết phải đi từ hai giờ sáng cho đến ba bốn giờ chiều mới về đến nhà. Ngày ba mươi tết làm xong cũng đã quá trưa vội vàng mua ít trái cây và hoa về chưng bàn thờ,  đã vậy sáng còn xảy ra chuyện hàng bị hư nữa chứ, nếu phải đền là gấp mấy lần tiền thưởng !  Đó là chuyện ngoài ý muốn nhưng mùng sáu tết vào phải trả lời với sếp. Xuống nhà thấy em mệt nhoài, mặt thì buồn xo sao mà thương quá đỗi!

Và mùng một tết năm nào cũng vậy, nỗi buồn lo cất vào trong để ngày mai tính. Căn nhà nhỏ xíu chỉ hơn bốn mươi mét vuông ấy của má tôi chứa gần năm chục con người vì bố má có mười một đứa con, bảy dâu, một rể, thêm mười hai cháu nội và một cháu ngoại. Anh em bố tôi cùng rủ nhau đoàn tụ bên kia cả rồi, chỉ còn mỗi má tuy là bác dâu nhưng các cháu cũng dẫn con tụ về nữa, cực kỳ đông vui.

Tôi già nhưng vẫn thích nhất cái màn lì xì, mừng tuổi má xong là tới một đám mười mấy đứa cháu đứng sắp hàng. Mỗi đứa chúc một kiểu, đứa nào chúc hay thì được nhiệt liệt tán thưởng, vỗ tay rào rào. Tỉ dụ như : 

- Chúc cậu thêm một tuổi nhưng lúc nào cũng giữ vững phong độ đàn ông . 
- Câu này chắc là vợ cậu khoái, vợ cậu đâu thêm một bao lì xì nữa đi. Các em dâu tôi chen vào.
- Chúc con sang năm cưới vợ nhưng lấy vợ gần gần thôi, xa quá đi hổng nổi nha, tao già rồi !
- Đúng vậy, ai cũng gân cẳng mỏi hết rồi con ơi, ngồi xe không đặng.
- Đây là một người nhỏ xíu nhưng có tấm lòng không nhỏ, chúc em được Chúa đong cho đầy, lắc cho chặt để mọi người cùng được hưởng sái nha.
- Đúng rồi ! Em phải khá để mọi người được nhờ nữa chứ !
- Chúc hay quá thưởng ngay cho một tờ xanh.
- Ồ thích quá ! còn chị nữa, em nữa...
- Ủa ! đi làm rồi sao còn đứng sắp hàng vậy ? 1 tờ thôi nha.
- Tính lì xì cho em hai tờ mà chồng em từ phía sau đi tới thành thử mỗi đứa một tờ thôi.
- Lần sau nhớ đi cách xa chứ đừng đi gần phải cưa đôi đấy !
............


Cứ mỗi lời chúc, nhiều người chung quanh lại xen vào, vui không chịu nổi. Chị chồng lì xì cho em dâu, các em dâu mừng tuổi lại cho chị chồng. Rồi các chị dâu lì xì cho em chồng, đố ai nhìn vào nhà tôi mà biết được đâu là dâu rể, đâu là anh chị em họ, tất cả đều là con trai con gái và thương nhau như ruột thịt cả thôi.

Người tới trước, người tới sau nhưng đầy đủ là dọn ra ăn, đói bụng lắm rồi nên mạnh ai nấy ăn, tết năm nay em dâu tôi tắt tiếng nên chịu im chứ những năm trước là cứ dzô dzô miết, bố má tôi có phước nên bảy nàng dâu đều thương nhau và chị ngã em nâng. Tôi cũng rất vui và luôn cám ơn Chúa vì điều này.
Ăn cơm xong, tụi em tôi đứa dọn dẹp, đứa lập sòng bài ăn thua í ới, năm vừa rồi cậu út thắng lớn, nhưng gặp thằng cháu hết tiền khóc quá xá, thôi thì tao trả lại cho mày nè, chơi kiểu gì mà thua khóc vậy trời. Đánh bài chán, tụi nó quay qua tới má tôi :
- Từ sáng giờ má được bao nhiêu tiền lì xì rồi ? Đưa con đếm phụ cho !
Thế là má tôi đưa tất tần tật các bao lì xì ra. Tụi nó bắt đầu đếm, bao giờ cũng kết thúc bằng câu :
- Trời ơi ! má vô cả khúc luôn. Mai mốt nhớ để phần cho con nha.
Tầm phải ba bốn giờ chiều mới ai về nhà nấy. Có khi về nhà rồi tối còn quay lại xem má có còn gì thì ăn tiếp vì làm biếng nấu cơm.

Nhớ hồi Út Y còn nhỏ, có lần nó hỏi tôi : lỡ mai mốt bố má mất hết, tết nhà mình có còn vui như thế này không chị ?  Cái thằng lo xa thiệt chứ ! Nó sợ mai mốt lớn sẽ không còn được vui như thế này nữa.


Giờ thì Y lớn rồi, chắc là Y hiểu niềm vui này chắc chắn không bao giờ mất đi, phải không em ? Bởi vì niềm vui này không phải riêng ai tạo ra, cũng không phải từ trên trời rơi xuống mà do tất cả chị em mình thương nhau và cùng nhau góp lại. tất cả các em có đồng ý với chị không ? Nếu có thì nhớ cho một tràng pháo tay hoan hô chị hai nha.

Đọc đến đây nếu các em còn thấy thiếu điều chi nữa thì cứ alô cho chị, sẽ bổ sung ngay lập tức để Nhà Má Mùng 1 Tết đầy đủ hơn. "Thanh kiu" các em nhiều.