Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2013

Những bài văn không bao giờ quên



 Mời đọc những đoạn văn dễ thương, vui vui của một học sinh tiểu học :



  1. Tả con đường từ nhà em đến trường :     Con đường từ nhà em đến trường là cả một quãng đường dài nối liền từ quận 5 đến quận 8. Trên đường đi em thấy người ta bán hàng sida, bán quần áo sida, bán bánh trung thu, bán lồng đèn trung thu và rất nhiều thứ khác nữa…
    …Đường đi khói bụi mịt mù, tiếng kèn xe bóp lung tung làm đinh tai nhức óc, thỉnh thoảng lại xảy ra một vài vụ đụng xe chết người thật kinh khủng.
    Vì bụi như thế nên em phải đeo khẩu trang. Khi em đến trường các bạn em chọc em là “sát thủ bịt mặt”.
                     (Cô giáo cho 5 điểm với lời phê : tả thật quá)



  1. Tả mẹ em  :      Mẹ em rất đẹp, da trắng, tóc dài, mắt xanh, môi hồng lúc nào cũng mĩm cười. Miệng mẹ luôn thốt ra những lời dịu dàng âu yếm với em…

(Mẹ đọc xong rồi cười một mình

vì ba đi làm xa, có mỗi mẹ với đủ thứ công việc

nên thường xuyên nhóc con bị la, có khi còn bị đòn

mà tả mẹ đẹp hiền như cô tiên, nịnh ghê và chẳng đúng sự thật tí nào !)



  1. Tả ông nội  :  Ông nội em tóc đen, tuy nghèo nhưng rất lịch sự. Dù đi xe đạp nhưng lúc nào ông cũng đeo kiếng và áo bỏ trong quần…

(Lời bình : hình như giàu thì mới lịch sự hay sao ấy …?

Bài này ông nội chưa đọc)



  1. Tả con mèo

Nhân ngày sinh nhật của em, mẹ em tặng cho em một con mèo…

(Sinh nhật mà tặng mèo mới ghê chứ ?)



  1. Tả con gà trống

…Con gà trống có mào đỏ, lông nó sặc sỡ đủ màu rất đẹp. Dưới màu lông đẹp ấy là da, da nó có nhiều hột, sờ vào thấy mà ớn…

(Đọc tới đây hết còn lời bình nào luôn)




Đây là những bài tập làm văn của Nhật Quang mà mẹ còn nhớ.
Mẹ cứ chọc con là những bài văn dựng tóc gáy.
Quang bây giờ đã 24 tuổi, viết lách cũng khá lắm, chứ không kinh khủng như hồi còn bé.








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét