Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2016

Đôi lời với Chúa...

Chúa ơi ! Chúa biết đó !
Từ nhỏ con đã là một con bé hay mơ mộng, thích đọc truyện, thích đọc sách. Bây giờ đến khi đã già rồi, con vẫn thế. Bao nhiêu là chuyện đời thường lan man cứ đan xen trong những giờ kinh, những giờ cầu nguyện, thân thưa với Chúa, con cứ phải thường xuyên lôi nó về và xin lỗi Chúa. Vậy nhưng hôm nay con sẽ cố gắng hết sức tập trung ý tưởng để viết cho Chúa đôi lời, con mong Chúa hãy lắng nghe con, Chúa nhé !

Chúa ơi ! Chúa biết đó !
Con không có nhiều con đỡ đầu, chỉ trừ các em dâu thôi, con sợ trách nhiệm. Mình sống chưa tốt thì làm gương cho ai, khuyên bảo được ai ? Lúc còn đi làm, con thân với Tiểu Song, Song bằng tuổi Chín, em gái con. Sau một lần đi lễ đêm Noel, Song nói với con là em muốn học đạo. Con dẫn em lên dòng Mân Côi gặp chị Lâm là chị giáo của con ngày xưa. Song thông minh, quyết tâm nên chị Lâm rất thích em. Con vẫn còn nhớ hôm trước khi rửa tội, con bảo Song :
- Nếu em thay đổi ý định vẫn còn kịp, bây giờ em độc thân, em tự do theo Chúa. Nhưng nếu sau này có chồng khác tôn giáo, nhiều chuyện phiền phức có thể xảy ra, Chị sợ...
Nhưng Song vẫn một lòng. 
Ngày Bích Du rửa tội
Nhiều năm sau, em lập gia đình, điều con lo lắng rồi cũng đến, chồng em không cùng tôn giáo, cũng không muốn con trai theo đạo mẹ. Vòng xoay cuộc sống chiếm quá nhiều thời gian, em không thường xuyên đến nhà thờ dù là ngày Chúa nhật. 
Chúa ơi ! Con đã chẳng sinh lợi được nén bạc Chúa trao.

Chúa ơi ! 
Ngoài Tiểu Song, con chỉ còn Bích Du. Ba mẹ Bích Du và con là những người bạn lối xóm từ ngày chúng con mới vừa mười tám, đôi mươi. Hai bạn đã ở đây từ lâu, con chỉ mới dọn nhà về nhưng chúng con chơi với nhau thật dễ thương. Ngày Du chào đời, lần đầu tiên con hạnh phúc được làm mẹ đỡ đầu. Chưa biết sợ trách nhiệm nên con nhận lời vui vẻ lắm. Bích Du ngoan ngoãn, hiền lành, thông minh, học giỏi và hiếu thảo. Cháu khiêm tốn, đơn giản và bình dị với tất cả mọi người nên ai ai cũng mến. Tốt nghiệp đại học, cháu may mắn có một công việc tốt, thu nhập tốt.
Con mừng cho cháu...
Vậy mà chỉ một lần động kinh thôi, đến bệnh viện khám thì phát hiện ra khối u trong não.
Phác đồ điều trị đã có, cháu tuân thủ triệt để, sức khỏe khá hơn và cháu đã đi làm trở lại.
Con vui vì mọi việc tưởng đã ổn.
Nhưng không phải thế !
Sau thời gian dài nằm bệnh viện, trải qua phẫu thuật sọ, giờ con của con nằm đó, bất động, tê liệt tứ chi, hai tay co quắp, mắt cháu mở to nhưng không còn nhìn thấy, tai cháu không còn nghe những tiếng động chung quanh. Khi còn nói được, lúc tỉnh, lúc mê sảng, cháu đã kêu lên những lời thật tha thiết như lời của Chúa trên thánh giá ngày xưa :
- Chúa ơi ! Con hiền lành lắm, con đâu có làm gì nên tội mà giờ này Chúa bắt con phải như thế này, con không cam tâm !
- Chúa ơi ! Chúa mang con về với Chúa đi ! Con chỉ muốn về với Chúa thôi !
- Con muốn đi lễ ! Làm Kitô hữu mà không đến nhà thờ thì làm sao là Kitô hữu !
- Mẹ ơi ! Mẹ đừng bỏ con !
- Vú ơi ! Sao không thấy vú đến thăm con !
- Nằm như thế này thì sống làm gì ?
- Ba mẹ ơi, cứu con ! Bác sĩ ơi, cứu con !
Lẫn trong những than thở đắng lòng là Lời kinh Kính mừng, lời kinh Lòng Chúa thương xót rời rạc, đứt quãng từ môi miệng con của con trên giường bệnh làm nước mắt con rơi, cổ họng con nghẹn lại. Chúa ơi ! Con cầu xin Người, xin hãy thương xót con của con theo cách của Người như ngày xưa Chúa đã cảm động trước tiếng khóc thương của bà góa thành Naim.

Bạn con chăm con miết giờ còn giỏi hơn hộ lý, y tá, bác sĩ.

Bạn nuốt nước mắt vào trong để chăm con một cách tốt nhất.
Bạn nói : Người ta chăm con, hi vọng thấy con mỗi ngày tốt hơn. Còn mình chăm con để thấy con mỗi ngày một lụi tàn như tim đèn leo lét.
Cố gắng đè nén vậy nhưng bàn tay của bạn vẫn đưa lên quẹt ngang đôi mắt.
Con qua thăm Bích Du thường xuyên và đều đặn từ ngày biết tin.
Cháu cũng chẳng nói được nữa rồi, chỉ còn những tiếng rên vì đau đớn.
Bích Du 33 tuổi, độ tuổi tràn đầy nhựa sống.
Vậy nhưng cháu nằm đó với những cơn đau. Những cơn đau cứ đến liên tục khiến cháu không thể nào chợp mắt.
Con gái chỉ vừa mới lên 3, vô tư nằm bên mẹ, nhiều lúc ồn ào giỡn không để mẹ yên
Con ngồi đó với cháu để thấy bất lực và xót xa.
Con ngồi đó với cháu, một tay nắm bàn tay cháu, một tay lần chuỗi.
Con ngồi đó với cháu, một tay nắm bàn tay cháu, một tay nắm bàn tay của bạn.
Con không biết phải nói gì, những lúc này sự im lặng, cảm thông có lẽ cần thiết hơn lời nói.


Con cũng tự hỏi : nếu Chúa đặt con vào hoàn cảnh như bạn con, con sẽ thế nào ? 
Có kêu ca, oán trách thập giá đường đời con phải nặng mang ?
Con kính gởi đến Chúa đôi lời, con tin Chúa hiểu lòng con.
Sống hay chết, điều đó không quan trọng, ai mà không một lần trở về trình diện trước Chúa ?
Nhưng xin hãy cất bớt chén đắng cho con của con đi Chúa, đau quá thân hình nhỏ bé không gánh nổi Chúa ơi ! 
Xin cho con của con được bình an, thanh thản lúc cuối đời. 
Xin cho con của con vững một niềm tin cậy mến.
Chúa ơi ! Chúa biết mà ! Con cầu xin Chúa !

Xin những người thân yêu, bạn bè tôi đi ngang qua những dòng viết này, hãy thân thưa đôi lời với Chúa cho con tôi sự bình an...Xin cám ơn tất cả.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét