Chủ Nhật, 14 tháng 1, 2018

Bến Tre : 1 ngày chia sẻ


1. Đây là lần thứ ba gia đình tôi đến với Vĩnh Chính, Chợ Lách, Bến Tre.

Một sự tình cờ ngẫu nhiên trong cuộc đời. tôi biết Trúc từ ngày nó vừa học xong cao đẳng và đang là chủng sinh ở Tiểu chủng viện Vĩnh Long. Trúc vui tính và tình cảm, mỗi khi có dịp về Saigon, nó đều bớt chút thời gian ghé thăm tôi. Vậy mà thời gian thấm thoát cũng đã hơn mười năm. Thằng Trúc vui tính, tiếu lâm ngày nào giờ đã là một linh mục, Trúc về phụ trách Vĩnh Chính, ngôi nhà thờ nhỏ nhưng mới vừa được xây xong, sạch sẽ và khang trang. 


Nổi bật giữa nhà thờ là một ngôi sao làm bằng đèn led được thiết kế từ những nông dân miệt vườn, tôi không nghĩ được những nông dân chân đất này lại có một ý tưởng tuyệt vời đến thế, ngôi sao có một không hai này tốn rất nhiều công sức của các ông biện : biện là những cánh tay phải, tay trái đắc lực của cha Trúc và của cả gia đình biện nữa, nếu bán năm mươi triệu vẫn còn lỗ, Thúy là vợ của biện Lép đã nói với chúng tôi như vậy.


Dự kiến là sẽ đi hai ngày, sẽ có một đêm thật vui vẻ ở vùng quê nhưng rồi có những việc xảy ra ngoài ý muốn, phải rút bớt lại một ngày thôi.

Sáng 13/01/2018 xe đến đón lúc sáu giờ nhưng rề rà chờ đợi và vận chuyển hàng hóa cũng mất hơn tiếng rưỡi đồng hồ mới xong, mỗi người chúng tôi chỉ điểm tâm bằng một ổ bánh mì thịt, xe chạy suốt cho kịp thời gian hẹn phát quà. Ngoài chị em tôi còn có thêm Thảo, Sâm, Uyên là ba đứa cùng làm chung công ty với em tôi.


Trễ hẹn mất mười lăm phút.

Một trăm gia đình đã có mặt sớm hơn thời gian đã ghi trong phiếu.
Mỗi phần quà là gạo, mì gói, bột ngọt, đường, nước tương và lạp xưởng. Xúc xích để dành cho các em nhỏ, cha Trúc tùy nghi xử lý.
Em trai tôi còn chu đáo mua thêm bánh snack dành cho các bạn nhỏ cùng đến lãnh quà với cha mẹ.

Tặng quà xong, ăn trưa với anh chị em, bữa ăn đậm chất hương đồng thật ngon miệng, món nào các chị em nấu cũng ngon hết. 

Vừa ăn vừa hát karaoke, Phượng em dâu tôi phụ trách múa minh họa, niềm vui lan tỏa đến mọi người.

Chúng tôi vào nhà thờ cầu nguyện, nhận phép lành của Chúa trước khi rời Vĩnh Chính.

Chia tay nhau với dừa, với chuối, với những chậu quất nho nhỏ xinh xinh, đặc sản của Bến Tre.
Cha Trúc và các biện chở chúng tôi qua cây cầu dây văng hẹp.
Cám ơn rất nhiều tình cảm của Vĩnh Chính.
Vẫy tay chào nhau với mong ước sẽ có ngày gặp lại.
.

2. Rời Vĩnh Chính, chúng tôi đến Bình Đại, mái ấm ngoài công lập đang nuôi 107 trẻ mồ côi với đủ mọi lứa tuổi. Đón tiếp chúng tôi là một thầy tu còn trẻ, chỉ mới hai mươi bốn tuổi với khuôn mặt hiền từ phúc hậu. Tôi nói chắc thầy yêu mến Đức Phật lắm mới chọn con đường tu pháp để đi. Thầy cười, một nụ cười rất hiền.

Chị em tôi vào chơi với các bé, có đứa chỉ thích uống sữa, ăn bánh, nhưng đa phần chúng nó vây quanh đòi ẵm. Tôi vào chơi với tụi nhỏ hai lần, khi mới đến và trước khi ra về, cả hai lần tôi đếu ấn tượng với một thằng nhóc cỡ bốn tuổi, nó lấy tay dạt những đứa khác ra rồi nhảy vào lòng tôi, hai tay và hai chân nó ôm chặt lấy tôi, đầu nó dựa vào ngực tôi, cứ thế không rời. Thật khó khăn khi tôi phải gỡ nó ra để đi về. 

Tôi vào phòng trong, nơi nuôi các trẻ khuyết tật, bệnh nặng và bại liệt. Các cô bảo mẫu đang bồng ẵm để đút ăn. Một em mời tôi ra ngoài vì đây là phòng cách ly, không cho ai vào sợ lây bệnh cho trẻ. Tôi nói với em, tôi rất khâm phục những người làm công việc này vì tôi không làm được, tôi chỉ biết xin Chúa chúc lành cho em. Khi nghe tôi nói như vậy, em hỏi tôi ở giáo xứ nào ? Vì em cũng theo đạo Thiên Chúa, em ở Dalark, em vào đây mới được vài tháng, em cũng là một trẻ mồ côi nên em hiểu tâm tư, tình cảm của những trẻ mồ côi. Dù em đã có cha mẹ nhận nuôi nhưng em đã xin cha mẹ nuôi cho em được vào đây phục vụ. Con gái cao nguyên có làn da trắng đẹp, Vân cũng thế, cô bé ấy đã hai mươi bốn tuổi mà tôi cứ ngỡ Vân mới mười lăm, mười sáu...Mỗi sáng chúa nhật, Vân xin phép được ra ngoài để đi dư lễ, hôm nay tôi đã chẳng mang theo một cái gì đó đẹp đẹp để tặng em làm kỷ niệm. May quá, Be em trai tôi đã nhanh chóng tặng Vân chuỗi Mân Côi mà em đang đeo ở tay, chuỗi Mân Côi bằng đá tốt, đẹp và mắc tiền. Tôi dặn Vân mỗi ngày nhớ lần chuỗi nghe con. Vân dạ, cám ơn chị em tôi và cười tạm biệt, một nụ cười cũng rất hiền.


Chúng tôi đã có một buổi cơm chay trước khi ra về. 

Những thức ăn chay được nấu rất ngon và vừa miệng.
Tạm biệt mái ấm Đức Quang, chúng tôi mang theo hình ảnh của các thầy, các ni sư, các cô bảo mẫu, nhất là các trẻ thơ với đôi mắt trong sáng, với khuôn mặt bụ bẫm dễ thương nhưng đã sớm đượm nét u buồn. Nỗi buồn thân phận không bao giờ biết mặt cha mẹ ruột của mình, thèm một tiếng kêu ba mẹ, thèm một vòng tay ấm áp yêu thương. 

Sao người ta lại có thể đành đoạn bỏ con mình được nhỉ ? 

Có khi chẳng thể đặng đừng vì không nuôi nổi, bỏ con vào đây để chúng có được những bữa cơm no, được học hành, nhưng dù bất cứ lý do gì đi nữa, tội nghiệp con lắm ba mẹ ơi !


Có những giọt nước mắt lặng thầm trong tôi...
.
Cám ơn hai em : Mai và Be mèo là nhà tài trợ chính, 
các chị em khác đóng góp chi linh tinh tùy theo khả năng mỗi người.

Cám ơn tấm lòng những người bạn của em tôi ở công ty Vissan,
đã cùng chung một tấm lòng cùng với gia đình tôi trong chuyến đi này.

Xin Chúa chúc lành cho tất cả chúng con. 
Con luôn tin rằng Chúa không thua ai lòng quảng đại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét