Thứ Tư, 13 tháng 6, 2018

Mân Côi của tôi

Tác giả bài viết đứng bìa phải, mặc áo dài nhung đen có bông hồng vàng
   Đúng 9 giờ sáng ngày 08/6/2018, như đã hẹn, tôi tới dòng Mến Thánh Giá Đà Lạt để dự lễ Khấn trọn đời con của bạn Vân quê ở Cái Sắn.
       
​Khi tôi tới nơi cũng là lúc Đức Cha và các linh mục cùng các Soeur được khấn đang rước từ trong ra nhà thờ. Nhìn đoàn rước nghiêm trang, những khuôn mặt thánh thiện tràn đầy ơn Chúa và khung cảnh tu viện với cây cỏ hoa lá thơ mộng, tôi thấy như lạc vào cõi thiên thai - nơi những con người thoát tục đang ngày đêm âm thầm sống cho lý tưởng và tình yêu cao đẹp mà họ đã chọn.
          Sau thánh lễ, chị em vội vàng tìm nhau để cùng chúc mừng bạn Vân và soeur Minh Tuyết, con của bạn. Ai cũng hớn hở vui cười tay nắm tay trò chuyện rồi dẫn nhau lên gian cung thánh để chụp hình.... Khung cảnh thật nhộn nhịp!
          Tôi thấy ... chị Nhị, tóc đã bạc nhưng vẫn tràn đầy sức sống. Chị vui vẻ tươi cười đi đi lại lại như thuở nào. Tôi thấy chạnh lòng và chợt nghĩ: “Chị ơi! Tóc em cũng bạc nhiều rồi nhưng em vẫn muốn thấy chị khỏe mạnh. Chị đừng già nhé!”.... Tôi cũng thấy chị Mười và một số chị nữa, vui thật các bạn ạ!
          Lễ Khấn xong, chúng tôi gồm: Sài Gòn, Cái Sắn, Bảo Lộc lên xe về nhà anh chị Hoa họp mặt và ăn bữa cơm thân mật. Các bạn ở Sài Gòn đã lên nhà chị Hoa từ 2 giờ đêm còn các bạn Cái Sắn lên tới khoảng hơn 4 giờ đêm. Đi một chặng dường dài mấy trăm cây số chắc ai cũng mệt nhưng khuôn mặt người nào cũng vui. Mọi người cùng nhau chuyện trò đủ thứ: những chuyện vui, những nỗi buồn; những trăn trở về chuyện đời, chuyện người; những câu chuyện có tâm và cả những xót xa cho cảnh cựu Mân Côi - vì đâu mà xa cách nhau ...
          Nói đến đây thì không thể không nhắc đến anh chị Tuyết Long. Mặc dù tôi chưa một lần gặp anh chị nhưng những việc anh chị làm cho các em thật đáng trân trọng. Anh chị có một tấm lòng được gió cuốn đi. Việc anh chị làm có thể có người cho là nhỏ bé nhưng chắc chắn rằng không phải ai cũng làm được. Cho đến tận bây giờ, mỗi lần Sài Gòn, Cái Sắn, Bảo Lộc họp lại với nhau, chúng tôi đều nhận được sự quan tâm của anh chị. Thay mặt các anh chị em, em xin gửi đến anh chị lời cảm ơn, thật nhiều, thật nhiều ...
          Anh chị Hoa đã tổ chức một bữa ăn thật ngon và thịnh soạn. Anh rất tốt đối với các em, âm thầm lo cho các em mọi việc có thể. Mỗi lần họp mặt, anh chị đều tính toán, cắt đặt chu toàn mọi chuyện còn các em chỉ việc nghe theo, tham gia một cách vui vẻ. Trước bữa ăn, chị đi đến vỗ vai từng người để gọi tên. Chị nói muốn được một lần gọi tên để mà nhớ nhau mãi...
          Trong bữa ăn, tôi ngồi gần chị Tùng và được nghe chị nói chuyện. Tôi thấy chị rất dễ mến, không cầu kỳ mà rất chân tình. Chị cũng có một tấm lòng vì mọi người. Điều đó không chỉ thể hiện qua lời nói mà còn được chứng minh qua việc làm. Chúc chị luôn thành công trong cuộc sống.
          Sau khi ăn xong, chúng tôi đến với phần chia quà cho nhau: Sài Gòn mang cơm cháy chà bông, bánh hạnh nhân, Cái Sắn mang trứng vịt và Bảo Lộc có trà, cà phê, bơ. Chúng tôi vui vẻ gọi tên vùng, tên nhau : Bảo Lộc đâu .... Cái Sắn đâu ... Sài Gòn đâu .... Đến nhận quà đi... Có chưa... Có chưa... Khắp gian nhà nhỏ bé vang lên những âm thanh rộn rã và đầy ắp tiếng cười. Chắc có lẽ, đây chính là phần vui nhất và nhiều kỉ niệm nhất trong lần họp mặt này. Món quà cầm trên tay tuy nhỏ bé nhưng chất chứa cả tấm lòng dành cho nhau.
Saigon đẹp lắm ! Saigon ơi ! Saigon ơi !
          Khoảng 4 giờ chiều, chúng tôi nói lời tạm biệt nhau. Saigon lên xe khi trời bắt đầu đổ cơn mưa lớn. Dưới mái hiên, Bảo Lộc và Cái Sắn còn đứng đó, những bàn tay đưa lên vẫy chào qua mờ mờ những giọt mưa ngoài khung cửa kính. Mưa lớn như lòng mình nhớ nhau. Tuy không nói ra lời nhưng chắc hẳn ai cũng nghĩ : nếu có thể, tất cả chúng ta sẽ lại có dịp gặp nhau thêm một lần, rồi một lần, thật là tốt. 
NGÀY TÁI NGỘ - mãi mãi là niềm mong ước của tất cả mọi người....
 Chào nhé, các bạn thân mến

Nguyễn Thế (Gia đình MC Bảo Lộc) 
10 tháng 06 năm 2018, một chiều mưa.... 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét