Thứ Năm, 16 tháng 7, 2015

Thầy ơi !



Mấy hôm nay lòng không yên, tâm không tĩnh... Chợt tối qua bỗng nhiên có một cái gì đó thôi thúc mãnh liệt mình tìm về người thầy năm xưa giờ đã lui về ở ẩn tại một nơi yên tĩnh ở Bình Dương...
Thầy vẫn như thế, vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn vóc dáng đó, vẫn giọng nói ấy...
Không hiểu sao trong lòng có 1 cảm giác vui đến lạ, xen lẫn chút tự hào khi thầy giới thiệu với các học trò đang tập luyện của thầy: "Đây là người học trò 10 năm trước của thầy"...
Giật mình... đúng là đã 10 năm... Nhớ lắm những ngày đó, mình cùng với các anh lớn bắt đầu tập luyện, học cái ĐẠO, khi nhiều người còn say giấc...
Và trên sân thượng ở lầu 4, sau những bữa tập được nghe thầy dặn dò những bài học cuộc sống, được nghe thầy kể chuyện, được nghe các anh lớn nói chuyện, trong cái nắng sớm đang lên... Đó là một cảm giác mình sẽ mang theo hết suốt cuộc đời này...
Dạo ấy còn học cấp 2-3, vô tư thôi rồi, học với thầy 2 năm mà chẳng biết gì về thầy. Chỉ biết thầy rất giỏi... Hôm qua ngồi lại tìm hiểu về thầy trên mạng: Thầy là giáo sư ngành Văn Chương Pháp, vô số các đóng góp cho đời, còn tuổi đời gấp 3 lần tuổi con.
Hỏi mẹ, mẹ bảo: "Ở thời của mẹ, Thạc sĩ, Tiến sĩ không giống thời nay, đạt được học vị Tiến sĩ là phải giỏi lắm (mà thầy là Giáo Sư), thật sự phải giỏi lắm mới lên được tiến sĩ, và nền giáo dục ngày xưa đào tạo con người không chỉ giỏi về chuyên môn mà còn rất biết cách đối nhân xử thế".
Con còn giữ bộ đồ tập mới mà thầy tặng cho con đây. Vui lắm, hiếm có ai được thầy tặng đồ nhé ! Con cũng nhớ có một hôm mưa tầm tã, con vẫn đến lớp tập, lớp cũng khá vắng, và mỗi người hôm đó được thầy tặng cho một cuốn sách, để khuyến khích tinh thần đội mưa tới lớp đó...
Đã 10 năm... con không tìm được một người thầy nào như thầy nữa, thầy ơi...!
Có ai đó đã bảo:"Một người thầy thật sự sẽ nâng bạn đến tầm mà bạn chẳng bao giờ có thể ngờ tới".
Con thèm cái cảm giác 10 năm trước... tập luyện cùng thầy... được nghe thầy dặn dò, được thầy luôn miệng nhắc nhở:"Quang, không được hấp tấp!"
Đã 10 năm... ngoài ba mẹ, không có ai dẫn đường cho con như thầy hết, thầy ơi...!
(Nguyễn Trương Nhật Quang)

(Đọc xong mẹ thấy thương con trai thật nhiều, Nhật Quang ơi !)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét