Thứ Ba, 25 tháng 7, 2017

Nhà cũ - Nhà mới

1. Tôi gặp chồng tôi khi gia đình anh đã bán nhà để chữa bệnh cho bố anh. Sau đó bố mẹ có mua nhà khác nhưng vì thiếu cẩn thận khi xem giấy tờ, một phần bị gài bẫy nên mất khá nhiều tiền và phải đi thuê nhà để ở. Ở nhà mướn một thời gian cũng không còn khả năng trả tiền nên chủ lấy lại cho người khác mướn. Người mới biết hoàn cảnh gia đình anh nên thương tình cho ở tạm dưới bếp vì căn nhà rất rộng, họ ở không hết, họ cũng không nỡ lấy tiền của gia đình. Trong hoàn cảnh buồn ơi là buồn đó, chúng tôi làm đám cưới, một đám cưới thật giản dị. Nhưng trước khi cưới, phải có nhà để ở. Dành dụm được ít vốn từ trước, tôi và anh cố vay mượn thêm để mua một nền đất nhỏ xíu chưa đầy 20 mét vuông, thôi thì tạm gọi là nhà. Một căn nhà cấp bốn, nền xi măng, cửa cũ, tôn fipro ximăng nóng hầm hập từ mười giờ sáng đến nửa đêm mới nhả được cái nóng.

2. Mà mượn tiền thì phải trả, hai vợ chồng làm công nhân thiếu trước hụt sau làm sao dư để trả nợ ? Căn nhà nhỏ xíu đành phải bán thôi. So với vốn ban đầu bỏ ra thì có lời, nhưng trả nợ xong cũng chỉ đủ mua một nền đất rộng hơn nhà cũ. Lúc này con trai chưa đầy một tuổi, chúng tôi ở mướn nhà một người quen mà tôi từng giúp đỡ. Tôi làm việc ở Ủy ban phường nên mối quan hệ quen biết cũng khá rộng. Chị thiếu tiền tôi đi mượn giúp, chị không có việc làm, tôi xin giúp, chị vào làm một thời gian mang cả con gái vào làm với mẹ, một công việc thật ổn định. Thế nhưng chị đã không tốt với tôi. Có va chạm mới biết lòng người. Tôi đi khỏi nhà chị và cũng chấm dứt tình nghĩa bao lâu nay.

3. Thời điểm đó, Tân là em họ tôi từ Mỹ về thăm Việt Nam lần đầu tiên. Hai chị em thân nhau từ khi em còn ở đây. Em giúp tôi tiền cất nhà trên nền đất đã mua hơn một năm vẫn còn để trống vì không có tiền. Vẫn là một căn nhà cấp bốn, nền xi măng, cửa cũ, tôn cũ nhưng rộng rãi hơn nhiều. Ngày có nhà mới tôi cứ ngỡ như mình ở trong mơ. Nhưng giấc mơ của tôi thường hay tỉnh vào lúc giữa trưa cho đến khoảng bốn giờ chiều vì nhà quá nóng. Còn nhớ những đêm đang ngủ ngon phải bật dậy lấy thau hứng vì trời mưa, nhà dột tùm lum chỗ.
Bàn thờ Chúa tôi để ở đầu tủ. Có tượng Mẹ Maria bên cạnh.
Đó là nợi cao nhất trong căn nhà cấp bốn và không bị dột. Tôi buồn mỗi khi nhìn lên bàn thờ. Tôi mong ước khi nào có nhà đẹp, tôi nhất định không để Chúa và Mẹ ở chỗ như thế này.

4. Căn nhà xuống cấp rất nhanh vì móng yếu, chúng tôi có ít tiền quá khi xây cất. Cũng chẳng dư nhiều tiền để có thể xây mới lại lần nữa. Căn nhà ấy tôi đổi cho Cường, em trai tôi, để dọn lên chung cư. Một chung cư cũ nhưng còn bền chắc. Căn nhà này chắc có duyên với chị em tôi vì Cường lên đây một thời gian làm ăn khấm khá, có nhà mới nó để lại cho tôi. Khi về ở được vài tháng thì chồng tôi xin được việc ở Myanmar, anh đi không tốn đồng bạc nào, công ty lo từ vé máy bay đến miếng ăn chỗ ở.

5. Sau ba năm làm việc ở Myanmar, chúng tôi tích lũy được kha khá. Em trai tôi bằng lòng để lại căn nhà cũ cho chị, rẻ nhiều so với thời giá lúc bấy giờ. Cám ơn vợ chồng em rất nhiều. Mua được căn nhà cũ của mình rồi, vợ chồng tôi bán nhà chung cư để cất mới lại hoàn toàn.
Thật ngẫu nhiên tôi gặp được Hiền Thắng, một kiến trúc sư trẻ mới 27 tuổi, em cất nhà cho tôi một cách tốt nhất có thể.
Chị Nguyễn Tuyết
thêu tặng em ảnh Mẹ Mân Côi
Bạn Bích Liên gắn những hạt đá
hoàn thành bức tranh LTXC
Từ căn nhà nhỏ xíu đầu tiên 1988.
Qua bốn lần đổi chỗ ở vì bán nhà và đi thuê.
17 năm sau tôi đã có được căn nhà hiện nay, một căn nhà chưa đầy 40 mét vuông nhưng với tôi và nhiều người nhìn, tuy không sang trọng nhưng thật là dễ thương.
Bố mẹ và các em chồng tôi cũng đã có nhà riêng và ổn định cuộc sống.
Có lần con trai dẫn một người bạn Đức tên Sylvia về nhà chơi, Sylvia rất thích, cô ấy nói : Oh ! Very beautiful !
Con trai liền quay lại và nói rất nhiều với Sylvia. 
Tôi hỏi : con nói gì mà nhiều vậy con ?
Be tặng chị tượng Mẹ Hằng Cứu Giúp 
Bình hoa thạch thảo của Thi 
trong một lần ghé thăm cô
- Con nói với cô ấy là ngày xưa nhà mình nghèo lắm, nhờ bố đi Myanmar làm việc mấy năm mới đủ tiền làm căn nhà này. Căn nhà này là một hồng ân của Chúa. Con không biết từ hồng ân dịch làm sao nên tạm dùng chữ "The Gilf of God" vậy.
Nghe con nói, tôi thầm cảm ơn Chúa vì nó đã trưởng thành và nhận biết được nhiều điều. Trong những điều ấy, lòng biết ơn là quan trọng nhất.

Tôi đã ở trong ngôi nhà hồng ân này mười hai năm rồi.
Như lời ước nguyện ngày xưa, tôi để bàn thờ Chúa và tượng Mẹ vào nơi trang trọng nhất, đẹp nhất. Mỗi ngày nhìn lên bàn thờ, hoa tươi và ánh điện lung linh ấm áp, tôi thấy lòng mình lâng lâng niềm cảm mến vô bờ. 
Trải dài trong suốt cuộc đời tôi, gia đình tôi, hiển hiện rõ nét Lòng Thương Xót của Chúa.

Thăng trầm nhiều năm trong cuộc đời, tôi hiểu và thấm được nỗi cơ cực của người nghèo, của người phải thuê nhà ở mướn. 
Tôi cám ơn Chúa đã cho tôi là một người nghèo để dễ dàng thông cảm, dễ dàng chia sẻ. 
Con xin kính gởi đến Chúa niềm ước mong của những người nghèo.
Xin Chúa ban cho tất cả có được một kết thúc tốt đẹp như lòng họ hằng mong ước.
Nơi trang trọng nhất trong nhà,
con dành cho Chúa và Mẹ
Tôi rất thích những lời trong thánh vịnh 127 : Ca khúc lên Đền. Của vua Sa-lô-môn. 
            Ví như CHÚA chẳng xây nhà, 

            thợ nề vất vả cũng là uổng công. 
            Thành kia mà CHÚA không phòng giữ, 
            uổng công người trấn thủ canh đêm.

          Bạn có thức khuya hay dậy sớm, 

            khó nhọc làm ăn cũng hoài công. 
            Còn kẻ được Chúa thương dầu có ngủ
Người vẫn ban cho đủ tiêu dùng.

Lạy Chúa !
Cám ơn Chúa vì tất cả những gì Chúa đã ban tặng cho con.
Xin cho con biết sống xứng đáng để được Chúa thương yêu luôn mãi.

            

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét