Thứ Năm, 6 tháng 7, 2017

Vỡ nợ


Em là hàng xóm của tôi.

Cái nhà nhỏ xíu của em bán quần áo bình dân cho con nít và phụ nữ, bán vải khúc, bán card điện thoại, về sau này khi chồng đổ bệnh, em còn bán thêm trái cây nữa, rồi em lãnh sửa đồ v.v... Vào những buổi chợ đông hoặc cận tết, em mang hàng ra vỉa hè đổ xôn để thu hồi vốn. Tôi là khách hàng thường xuyên ủng hộ em, có lẽ vì thương nhiều hơn là vì nhu cầu. Em cũng biết tình cảm tôi dành cho em nên có những khúc vải nào đẹp là em lại ưu tiên cho tôi lựa trước. Nhờ thế mà tôi có nhiều áo đẹp với giá rẻ không ngờ. Quần áo mặc ở nhà của tôi cũng toàn do em lựa vải rồi cắt may với giá thiệt hời. 

Em cao ráo, làn da trắng trẻo, hay cười, khá dễ dãi trong việc mua bán, không kỳ kèo bớt một thêm hai, chịu thương chịu khó, dù tất bật từ sáng đến tối chẳng hề than một tiếng. Chồng chạy xe ôm, khi có khi không, hai đứa con của em thừa hưởng nét đẹp của mẹ, phổng phao, to lớn nhưng buồn là chúng khá vô tâm. Vì vậy tôi thương em nhiều hơn. Em cũng tâm sự với tôi nhiều hơn mỗi khi tôi ghé vào căn nhà nhỏ xíu ấy.

Em kể con em không ham học, hết nhỏ to đến la rầy cũng chỉ cố gắng cuối lớp mười hai là hết sức. Đôi lúc chứng kiến thằng con lớn nạt em, em khóc nghẹn lời. Rồi chồng đổ bệnh, trời ơi bệnh nhà giàu mới khổ, mỗi lần chạy thận em chở chồng đến bệnh viện rồi quay về nhà lo buôn bán, cơm nước. Con gái quê lấy chồng thành phố mà có sung sướng gì đâu ! Thấy công việc của em chẳng thể kham nổi một gia đình, tôi hỏi thăm. Em trả lời : Phải giật gấu vá vai chứ biết sao bây giờ chị ơi ! Hiếm hoi lắm mới nhìn thấy hàng nước mắt rưng rưng của em.

Những lần thiếu hụt miếng ăn hàng ngày, học hành của con, điều trị bệnh cho chồng em phải mượn tiền trả góp. Tiền lời cứ thế chồng lên.
Rồi không hiểu sao em nghĩ ra cái cách mượn tiền của người này cho người khác vay lại để hưởng chênh lệch chút ít. Chính điều này đã đẩy em vào ngõ cụt hôm nay. Những người vay của em không thể trả nổi, họ bỏ trốn mất rồi. Còn em, em lại không thể bỏ trốn người cho mình vay...
Tôi thật tình la : sao mà dại thế hả em ? Em lắng nghe trong nước mắt.
Đã quá muộn rồi, sai một li, đi một căn nhà.

Có lần, em dợm bán nhà để trang trải nợ nần, lần đó tôi mua giúp em một số hàng dù thực sự không cần thiết. Nhưng rồi có lẽ xoay sở được, em không bán nữa. Thiệt lòng tôi mừng cho em.
Mấy hôm trước đi ngang qua nhà, lại thấy em soạn đồ đạc, soạn vải, tôi nghĩ chắc em dọn dẹp cho gọn gàng, sạch sẽ hơn. Lần này tôi thực sự có nhu cầu nhưng rồi nghĩ thư thả một chút hãy mua.

Chiều hôm nay, tính ghé mua ủng hộ em thẻ cào điện thoại thì thấy căn nhà trống trơn. Thấy tôi vào, em khóc và nói : đâu còn tâm trí gì nữa chị ơi ! Em bán nhà để trả nợ. Tôi hỏi thăm, em nói em mướn nhà hơn bốn triệu một tháng. Tôi ngao ngán dùm em. Tôi nói em ráng lo liệu làm sao chứ mướn nhà khổ lắm, quay qua quay lại tới tháng liền liền. Tôi với em nói chuyện cũng không được nhiều vì đến giờ phải ra nhà thờ giữ xe. Chỉ biết cầu chúc em may mắn hơn trong cuộc đời này. Em nói em sẽ luôn nhớ tôi vì tôi đã tốt với em. Những lần trái cây ế ẩm, em qua nhà tôi nài nỉ mua dùm, chẳng bao giờ tôi trả giá, nhiều khi ngán muốn chết mà vẫn mua. Có những lúc tối trời, qua nhà em, tôi lựa toàn trái chín để mua giúp, chỉ sợ nếu để ngày mai, nó bị hư, em lỗ tội nghiệp. Tôi quen nghĩ cho người khác nhiều hơn nghĩ cho mình, vì thế nhiều lúc cũng chợt thấy mình thiệt thòi, khờ khạo. Thôi kệ, biết sao giờ, khi nhìn thấy người khác khổ quá mà hai bàn tay mình thì lại nhỏ bé...


Tôi cầu mong hai đứa con biết thương mẹ hơn, hiểu em hơn để đừng trách cứ, mà chung vai lo phụ em trang trải cuộc sống. Em đi tối thứ hai, hôm nay thứ năm nhớ về em tôi viết những dòng này.
Tối thứ hai, em dọn về nhà mới, nhưng đó không phải nhà của em.
Biết khi nào em mới có lại được căn nhà giống như ngày xưa, dù chỉ là căn nhà nhỏ xíu xiu thôi.
Buồn thật ! 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét