Thứ Năm, 14 tháng 8, 2014

1 lá thư buồn

Chào các em,

Chị không đồng tình với D vì những lời lẽ không được đẹp. Nhưng ngược lại chị càng không đồng tình với những em tuy lời lẽ xinh đẹp nhưng hành động lại quá sai trái. Vậy thì thà cứ như D, nói thẳng nói thật còn hơn nói vòng vo mà giấu diếm.

Chị không hiểu các em nghĩ gì mà cho rằng hành động của Hải Triều là đúng, là hiểu lý lẽ, còn quan điểm của những chị em còn lại trong CMC thì không. Diễn biến của sự kiện này tất cả mọi người đều biết - dù không rõ khúc mắc bên trong khiến các em hành xử đầy cảm tính và bất chấp lẽ phải như thế nào - nhưng rõ ràng HT đã làm sai khi ngay từ đầu đứng lên tuyên bố nhận tiền về cho riêng cá nhân mình. Khi làm như vậy em có nghĩ đến sự tôn trọng các chị em khác trong CMC không hả HT? Rồi sau đó khi các chị em lên tiếng quyết liệt, em lại lên tiếng trao lại tiền. Rồi giờ em lại đứng lên giành lại. 

Em gọi CMC là CMC-của-tôi? Không đúng, ngay từ đầu đã CHẲNG có gì là CỦA RIÊNG EM CẢ, HT ạ. Một tổ chức hoạt động vì tình yêu thương, một tổ chức phi lợi nhuận thì chỉ có thể có người sáng lập, không thể có chủ sở hữu. Còn nếu em muốn sở hữu, em phải bỏ vốn của riêng em ra - chứ không phải là lấy của người khác mà nói là của mình em ạ !

Chưa nói đến anh chị Tuyết Long, người đã phải bỏ tiền để duy trì hội. Chỉ cần nói đến các chị em trong hội. Chị mong HT có thể hiểu và tôn trọng ý kiến cũng như cảm xúc của các chị em. Tiền của em, em có thể muốn làm gì thì làm, nhưng tiền chung của hội, tiền của tất cả các chị em, các chị em phải đều có quyền quyết định. Em không thể bất chấp vì em là người giữ số tiền đó mà muốn làm gì thì làm, lúc vui em nói là của mọi người, lúc buồn em tuyên bố đó là tiền của riêng em. Dù em có nói là em sẽ chăm lo cho hội, nhưng em đã tuyên bố là tiền của em, trong túi của em rồi, liệu các chị em có đủ niềm tin với những hứa hẹn mơ màng nữa không ?

Trong khi chị đã lên tiếng rất nhiều lần về việc công khai chi tiêu quỹ nhưng đều nhận được những câu trả lời lấp liếm. Vậy thì em nghĩ các chị em liệu có thể tin nữa không ?

Còn về anh chị Tuyết Long, chị không biết các em lý lẽ như thế nào, nhưng chị tin anh chị là người tốt, động cơ là tốt đẹp. Nếu không phải người tốt thì chẳng ai bỏ một số tiền lớn như vậy cho những người chẳng phải máu mủ ruột rà. Các em nói anh chị âm mưu ư. Chị không nghĩ vậy, không ai rảnh bỏ một số tiền lớn như vậy chỉ để làm xào xáo một cái hội chẳng liên quan mấy đến mình. Chưa kể là số tiền ấy còn sinh lợi qua hàng giờ, hàng ngày. Vì HT đã làm xào xáo, nên anh chị ấy mới muốn lấy lại số tiền từ TAY EM, từ tay những người không đáng tin, chứ không phải từ CMC.

Và nếu chúng ta là con người quang minh chính đại, là con người hiểu đúng lý lẽ, ý thức rằng số tiền không phải do mồ hôi nước mắt của mình làm ra, thì khi anh chị Tuyết Long đòi lại tiền, không cần biết vì sao, chúng ta phải trao trả không lưỡng lự các em à, thậm chí còn phải cảm ơn anh chị đã cho chúng ta số tiền lời sinh ra trong bao năm qua nữa.

Chứ không phải như lý lẽ rất vô lý của các em như bây giờ, bắt anh chị phải xin lỗi. Chị không hiểu, đã bỏ tiền, bỏ tâm quyên góp, thì còn phải xin lỗi ư. Có thể anh chị ấy làm điều gì khiến các em buồn, giả sử có chuyện đó, vậy thì các em có thể đề nghị anh chị xin lỗi riêng các em. Chứ không phải xin lỗi trên số tiền đó, xin lỗi các em để lấy lại số tiền đó. Anh chị ấy không có lỗi gì trên số tiền đó cả. Các em đã lấy chuyện riêng của cá nhân mà làm ảnh hưởng tiêu cực đối với tất cả các chị em trong hội rồi...

Tất cả lý do, tất cả mọi lập luận các em đưa ra đều không thể chấp nhận được, chỉ vì một lý do đơn giản, đó không phải là tiền của các em, đó là CỦA NGƯỜI. Như Chúa Giêsu đã răn : "Đừng tham của người".

Chị rất cảm ơn HT vì đã bỏ bao công sức quý báu không sao kể xiết để gây dựng lại CMC. Chị hiểu em đã khổ nhiều, đã tâm huyết nhiều trong những ngày chạy đi chạy lại tìm kiếm các chị em. Chị vẫn còn nhớ như in ngày chị em mình gặp lại nhau lần đầu tại nhà chị, mừng mừng tủi tủi như thế nào. Chị vẫn còn nhớ những ngày họp mặt chung, vui và hạnh phúc biết bao nhiêu. Chị rất cảm ơn em, HT ạ. Chị rất biết ơn em. Và chị nghĩ các chị em khác đều cảm thấy như vậy. Nhưng đó chỉ là những ngày xưa thôi em ạ, còn bây giờ, chị rất buồn, các chị em rất đau lòng, và em cũng không thể bình yên, phải không em? Chị cảm thấy, nếu em đã bỏ công nhiều như vậy, bây giờ chính em lại đạp đổ, khiến các chị em nghi kỵ lẫn nhau, thù ghét lẫn nhau, khiến không khí của hội trở nên như địa ngục như vậy. Thì dù rất đau lòng nhưng chị phải nói rằng, thà ngày ấy em đừng tụ họp hội, thà ngày ấy các chị em đừng gom tụ, thì có lẽ bây giờ chúng ta tuy mỗi người một phương trời, vẫn có thể yêu thương và nghĩ tốt về nhau. Vẫn có thể sống trong tình thương Chúa thay vì để Satan hiện diện khắp nơi như bây giờ...

Chị xin lỗi vì đã viết quá dài, nhưng đó là tất cả những gì chị suy nghĩ và tiếc nuối. Chị tha thiết mong các em có thể suy nghĩ lại. Bây giờ tuy muộn, nhưng chưa phải là quá muộn. Chị tin nếu có thể bỏ qua lòng đố kỵ của bản thân, lòng tham lam đối với của cải, chúng ta vẫn có thể một ngày đó gặp lại nhau, tha thứ cho nhau. Một ngày nào đó còn có thể sum họp...

Chị Hường.
CMC miền Sài Gòn.
Cám ơn chị vì lá thư chí tình chí nghĩa, 
nhưng thưa chị : ai hiểu thì đã hiểu, ai không hiểu thì vẫn là không. 
Vì sao chị biết không ? Vì TIỀN LÀ TRÊN HẾT.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét