Bao nhiêu lần rồi nhỉ ?
Chắc phải hơn trăm lần tôi về lại nơi ấy. Vậy mà lần nào cũng thế, đều là những niềm vui.
Đơn giản vì nơi ấy : tôi còn những người thầy mà chúng tôi gọi là CHỊ GIÁO, dù chị có hơn chúng tôi bao nhiêu tuổi đi nữa thì chúng tôi vẫn gọi bằng danh từ thân thương là CHỊ. Tôi thích tiếng gọi ấy.
Đơn giản vì nơi ấy : tôi còn những người bạn. Những người bạn của tôi đã chọn con đường không giống ai để bước đi. Một con đường có vẻ tĩnh lặng, êm đềm nhưng không phải là không có những cái gai nhọn sắc.
Ngày ấy...
Các chị giáo của chúng tôi tầm vào khoảng bốn mươi, còn chúng tôi thì đang học cấp ba. Mỗi lớp có một chị giáo phụ trách, chị theo dõi, giám sát chúng tôi từ việc học tập đến thực hiện nội qui kỷ luật và đời sống tinh thần. Tôi thuộc loại khá về học tập nhưng trung bình về tất cả các mặt khác nên chả có gì nổi bật, chắc chỉ được cái nết hiền ngoan và chăm chỉ. Bây giờ chị nào trẻ nhất cũng hơn bảy mươi, tôi đã rời xa nơi ấy ba mươi tám năm rồi còn gì ?
Các chị bạn tôi giờ cũng nhiều tuổi. Các chị chuyên tâm với đời sống lặng thầm, cầu nguyện, có chị làm bếp, có nhiều chị đang đứng đầu một cộng đoàn nào đó rải trên suốt chiều dài đất nước, từ mũi Cà Mau đến cao nguyên Lâm Đồng, từ thành phố Saigon đến vùng sâu, vùng xa với đồng bào dân tộc. Tôi có dịp đến vài nơi nhưng chưa đủ. Tôi ước mong trong một tương lai gần, mình sẽ đến tất cả những nơi mà các chị bạn tôi đang ở.
Sáng nay cũng vậy, tôi được gọi về dự lễ : lễ Khấn trọn đời, Ngân khánh, Kim khánh. Những nhân vật trong ngày lễ trọng đại này không có người thân quen của riêng tôi nhưng các chị cũng cứ muốn chúng tôi về để gặp lại nhau, để hàn huyên tâm sự, để kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, để nhớ lại một thời đã qua, cái thời tuổi trẻ với biết bao sôi nổi, nhiệt tình. Tôi đến cùng với Hải Yến, bạn lớp học ngày xưa, qua từng đoạn đường đời gian khó bạn và tôi vẫn giữ được tình thân cho đến giờ. Các chị vẫn bước trọn con đường mình đi, riêng tôi, Hải Yến và các bạn khác thì vẫy tay sang ngang từ lâu lắm rồi.
Nơi ấy, ngày ấy, các chị giáo đã dạy chúng tôi đạo đức làm người, đạo đức của đời sống hiến dâng, lời các chị dạy cũng như hạt giống gieo : có hạt rơi xuống vệ đường, có hạt rơi vào bụi gai, có hạt rơi vào mảnh đất màu mỡ... nhưng nhìn lại có một điều rất mừng là trong chúng tôi các hạt giống hầu hết đều được mọc lên tươi tốt.
Cám ơn các chị giáo của em.
Cám ơn chị Hai Mát, Cúc, Đoàn Tuyết, Mười, Mơ, Nên...
Nhớ có lần em hỏi chị Vũ Loan : nếu em còn ở chung với chị, thì chị cho em làm chức gì ?
Chị đùa lại : sẽ cho Nga làm tổng thư ký.
- Ui chao ! thư ký thì được chứ tổng em chẳng dám nhận đâu.
Chị Đoàn Tuyết thì nói : Nếu Nga không xuống nhanh, chị đổi đi nơi khác cho khỏi biết Cà Mau luôn.
Tất cả chị em chúng tôi cười vui như thuở nào còn ở Phước Lộc, một thời tập viện áo trắng, tuổi mười tám thơ ngây.
Lần nào cũng vậy, khi gặp lại các chị, em vẫn có cảm tưởng mình là đứa em nhỏ, là út của ngày xưa.
Cám ơn buổi sáng hôm nay và tình cảm của các chị.
Út sẽ đến thăm các chị, hẹn ngày gặp lại...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét