Thứ Tư, 30 tháng 3, 2016

Hạt vui...hạt buồn...

1. Năm nay Việt Nam bị hạn hán, ao hồ cạn kiệt trơ đáy, đất khô cằn nứt nẻ, đất bị nhiễm mặn, một cuộc xâm nhập từ nước biển trong lịch sử 100 năm qua, đồng bằng sông Cửu Long hơn 160.000 hecta hoang tàn, chưa bao giờ nước mắt người trồng mía, trồng lúa, trồng tiêu v.v... lại có vị chát, vị mặn như thế này ! Có lẽ cái độ chát, độ mặn của nước mắt còn hơn cả nước biển nữa ! Vì đó là nguồn sống, là tương lai của cả một gia đình. Thiếu nước ngọt nấu ăn, thiếu nước ngọt sinh hoạt, một xô nước ngọt trước tiên được dùng để rửa rau,rồi rửa chén, sau cùng là đến súc vật uống. Đàn ông tắm nước mặn, chỉ dội qua loa bằng nước ngọt, nước ngọt bây giờ ưu tiên cho đàn bà và trẻ em. Khổ thật !
Bạn tôi từ Bảo Lộc nhắn tin về : ngay cả cỏ trong vườn cà phê mà còn vàng úa, huống chi cây !
Tháng ba nào cũng thế, thời tiết hanh khô, cái nóng rát thật khó chịu ! Tháng tư, tháng năm nếu không mưa thì cái nắng nóng lại càng dữ dội hơn.
Vậy mà có tin vui : mưa rồi.
Bảo Lộc mưa được ba lần, mưa đều hạt, mưa hơn một tiếng đồng hồ cho cây cỏ hồi sinh. Đặc biệt vào chiều thứ sáu tuần thánh, mưa to lắm, mưa lâu lắm, mưa mịt mù, không một ai có thể đến nhà thờ, Cha phải đợi giáo dân đến mới có thể cử hành nghi thức phụng vụ. 
Cám ơn Chúa đã ban mưa trời tắm gội cho lá, cho cây, cho đất bớt khô cằn, cho khí trời dịu mát, cho con người thêm niềm hi vọng vào ngày mai. Xin Người làm mưa trên tất cả những vùng đất còn đang mong đợi những hạt nước từ trời. 
Lạy Chúa, con cầu xin Người.

2. Buổi tối họp mặt bạn bè. Chị bạn kể : hôm nay chị đi thăm một giáo xứ nghèo ở Sa Đéc, giáo xứ Vĩnh Thạnh. Một mình cha chăm sóc hai giáo xứ, một mình cha chạy đi chạy về,  không có người phụ... 

Tôi nhắn tin cho đứa em trai : 
" Nhà thờ nghèo quá em, hai xứ mà giáo dân chỉ có khỏang hơn trăm người, họ nghèo quá lo làm ăn giờ đâu mà đi lễ. Có khi Cha làm lễ một mình vì không có ai đến dự. Cha nói : Chúa ở cùng anh chị em (ACE chả có ai, nên cũng không có lời đáp trả : và ở cùng cha. Hic !). Họ cũng không có tiền để xin lễ, có khi chỉ xin lễ bằng nải chuối hoặc trái cây gì đó trong vườn. Một mình cha ăn không hết từng ấy trái cây, mà muốn cho cũng không biết cho ai vì nhà nào cũng trồng, bỏ thì lãng phí, thiệt khổ ! Cha thương họ mà cũng không có tiền, không có ai xin lễ thì tiền ở đâu ra ? Ai cũng nghèo lấy đâu mạnh thường quân ? Em gọi điện nói chuyện trực tiếp với Cha xem có thể giúp được ít nhiều hay không ? Nếu em hỏi được thì cho chị phụ một chút. Chị hi vọng vào tấm lòng rộng rãi của em. Và chị tin tưởng Chúa sẽ không thua ai lòng quảng đại."
Vài giờ đồng hồ sau, em nhắn tin lại cho tôi : Em gởi 5 triệu đồng cho má. Ngày mai chị qua lấy rồi chuyển cho cha giúp em.
Đó là số tiền nửa tháng lương của em. Em nhỏ xíu con, nhưng tấm lòng của em không bao giờ nhỏ. Lúc này công việc của em khó khăn, nhiều lần bị dồn vào chân tường, em chỉ muốn bỏ việc, nhưng con em còn nhỏ quá, đứa lớn sang năm mới vào lớp một, đứa nhỏ chưa đến tuổi vào mẫu giáo. Tôi thương em nhưng chỉ biết cầu nguyện, xin Chúa thương em, Người sẽ thay đổi tình thế theo ý muốn của Người, một cách nào đó tốt nhất cho em để em có thể rộng tay chia sẻ.

3. Hoàng Thi từ Phanxicô về dự lễ phục sinh cùng với gia đình tôi.

Thánh lễ vọng Chúa sống lại trong dòng Mến Thánh Giá thật trang trọng, tâm tình và sốt sắng. Có cả Lê nữa, Lê theo đạo Phật nhưng lúc nào có thể được là cùng đi lễ.
Hai đứa ở nhà tôi từ lúc còn sinh viên, giờ Thi về nhà dòng, Lê chưa tốt nghiệp nhưng may mắn tìm được việc và đã đi làm gần một tháng.
Thi nói : IS bắt được một Cha người Ai Cập, tụi nó tuyên bố sẽ đem cha ra đóng đinh vào ngày thứ sáu tuần thánh. Từ khi biết tin, cả nhà dòng con hợp ý cầu nguyện, xin cho Cha bớt đau đớn, chứ tụi IS nói là làm. Tôi nghe mà cảm thấy sợ hãi, bàng hoàng, dã man và khủng khiếp quá ! Từ chặt đầu, cắt cổ, thiêu sống, bây giờ là đóng đinh ! Không lời gì có thể diễn tả nổi những đau đớn mà những nạn nhân bị bắt phải gánh chịu. Chúa ơi ! Ngày xưa Người cũng bị hành hình thê thảm như thế... Con cầu xin Người...!

4. Hình như ngày nào em cũng đi ngang qua nhà tôi. Em thường đứng nghỉ chân dưới bóng mát của cây bông giấy. Tiếng chuông leng keng, chậm chậm của em không lẫn với ai. Em bán kem thì cần có sữa hộp, vì thế thỉnh thoảng tôi lại chia sẻ với em món hàng ấy để em có thể lời thêm chút xíu nữa. Hôm nay em kể cho tôi nghe về chuyện đám tang của mẹ em, về chuyện cái xe honda cà tàng mới sửa, về chuyện học phí cho con sắp tới cùng với tiền nhà trọ, số tiền quả thật không nhiều nhưng liên tục trong thời gian gần nhau đối với những người như em thì đúng là khó xoay sở. Sở dĩ em kể là vì tôi thường hay hỏi thăm và lắng nghe chứ em chẳng hề có ý dám vay mượn, nhưng tôi đã tình nguyện làm điều ấy, Chúa phục sinh đã mang đến cho tôi niềm vui, tôi nghe như tiếng Chúa đang bảo tôi hãy chia sẻ niềm vui ấy cho những người tôi gặp. 

Em nói : công việc thấp kém như em khó có được niềm tin ở người khác, mấy năm nay chị hai (là tôi) cho em nhiều niềm vui về tinh thần, niềm vui đó làm em lạc quan hơn, sống vui hơn. Tôi tin lời em nói, có lần tình cờ tôi nhìn thấy chữ em viết, nét chữ rất đẹp và chuẩn, tôi đoán em là người có học nhưng không dám hỏi sợ làm em tủi thân, vì cuộc sống phải trôi dạt từ miền quê ra thành phố tha phương cầu thực. Tôi chợt nhớ lời thánh ca mà tôi vẫn thường hát :
"Chúa đã dạy tôi nhân ái, công bình
Chúa đã dạy tôi yêu người như chính thân tôi.
... Chúa đã dạy tôi yêu Chúa, yêu người
Manh áo bạc thân vui buồn chia sớt cho nhau
Tình không biên giới, vì nghĩa quên mình..."

5. Chiều chúa nhật, tôi và anh dự lễ ở nhà thờ thánh Giuse, một nhà thờ nhỏ thuộc quận 5, khu vực này đa số là người Hoa. Lễ phục sinh mà giáo dân chỉ có khoảng năm mươi người. Tôi thầm so sánh với nhà thờ Vĩnh Thạnh ở Sa Đéc. Saigon nhiều nhà thờ lắm, có những nơi giáo dân vừa đông, vừa giàu, người ta xin lễ nhiều đến độ dù cha đọc thật nhanh cũng phải mất hơn mười phút mới xong danh sách. Còn những nhà thờ như thế này...! Dù đời sống không phải có tiền là trên hết, nhưng không có tiền thì quả thật cái gì cũng khó ! Thôi thì khi các em cầm giỏ đi xin từng người, tôi đóng góp nhiều hơn một chút. 

6. Tôi đọc được những dòng chia sẻ của cháu trên face book : Đêm nay lại sợ hãi lo lắng tột độ....!!!! Không biết bao giờ mới thoát cảnh địa ngục trần gian này nữa đây.....!!!! 

Tôi biết cháu khi cháu còn nhỏ : xinh xắn, dễ thương, học giỏi. Một lần lỡ bước, cuộc sống mất đi biết bao là niềm vui ! Những buổi tối vào chăm bà nội (vú Tám), cháu vẫn chăm chỉ cùng tôi lần chuỗi Lòng Thương Xót, lần chuỗi Mân Côi dù cả ngày bận rộn, mệt nhọc với chuyện bán buôn, lo toan tiền bạc. Vậy mà đâu được yên thân, có những lần về khuya, tối ngày mai khi đến tôi thấy cháu bầm tím cả cánh tay, lại thêm một lần bị bạo hành ! Tôi hỏi cháu bị đánh bằng gì mà bầm dữ vậy ? Cháu trả lời là bằng tay. May là bằng tay mà da thịt đã bầm đến thế ! 
Vậy mà cháu vẫn cười, cháu nói với tôi : con đang vác thánh giá đó cô, đó là thánh giá của đời con. Con chỉ thích ngắm năm sự thương, cuộc đời con, con đã trải qua và con chiêm nghiệm được ba ngắm rồi cô, đó là khi Chúa buồn sầu trong vườn Giêtsêmani, khi Chúa bị đánh đòn, khi Chúa bị sỉ nhục... "Đời con một chuỗi Mân Côi - Hạt buồn xen lẫn hạt vui, hạt mừng". Niềm tin vào Chúa giúp con coi những khó khăn đời này là sự rèn luyện của Người, và tất cả những buồn vui, mọi biến cố trong đời sống con sẵn sàng đón nhận hết, dù là đón nhận trong sợ hãi.
Cẩm Tú ơi ! Khi Chúa sống lại, Người đã hiện ra với các môn đệ. Và câu đầu tiên Người luôn nói là : Bình an cho các con. Chúa sẽ nói với con câu nói ấy, và con hãy tin. Chỉ có điều bình an của Chúa không phải như thế gian ban tặng. Con hãy phó thác, cô cầu nguyện cùng với con. Với cô, con chính là Monica giữa dòng đời xuôi ngược...
Nhớ bài thánh ca mà con với cô rất thích và cùng hát chung trong những buổi tối ở nhà vú Tám :
"Lạy nữ vương rất thánh Mân Côi, xin cầu cho chúng con
Và hết lòng khấn xin Mẹ thương đoàn con tội lỗi...
Dù phiêu bạt đi tới nơi nao, một niềm tin ấy thôi,
vì Mẹ hằng soi dẫn người trong đêm tối,
Ngó ánh sáng sao, nhìn hướng vững tâm con chèo,
Chèo cho tới bến bờ quê hương mến yêu..."
Xin cho con luôn vững tin chèo chống trong sóng to gió lớn của cuộc đời, Monica ơi !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét