Thứ Hai, 13 tháng 6, 2016

Myanmar - Tôi đã thấy Chúa trong một ngôi chùa

13 tuổi, tôi được bố má cho lên Dalat học.
Lần đầu tiên xa nhà, lần đầu tiên được đi máy bay. Tôi đi với Kim Qui, bằng tuổi nhưng bạn lanh hơn tôi nhiều. Nghĩ lại thấy bố má tôi gan thiệt chứ, tôi thì chẳng dám để con đi một mình ở cái tuổi như vậy bao giờ. Ngồi trên máy bay tôi cứ mê mãi nhìn xuống nhà cửa, xe chạy trên đường nho nhỏ hệt như đồ chơi, thích thú làm sao ! Lại còn những đám mây trắng bay bay ngoài khung cửa nhỏ, ước gì tôi được mở cửa và dùng tay bắt lấy những đám mây trời, chắc là thú vị lắm !

46 năm sau, tôi đi máy bay lần thứ hai ra Phú Quốc.
Loan bạn của em gái nhìn tôi cười cười : sao nhìn mặt chị căng dữ vậy chị hai ?
Đúng là tôi đang rất sợ, không nói nhưng nét mặt thì chẳng giấu ai được.

Gần hai tháng sau lần đi Phú Quốc.
Con trai nói : con với mẹ đi Myanmar (Miến Điện) nha, con dẫn mẹ đi, mình đi 9 ngày.
Tôi tưởng tượng cái cảnh suốt 9 ngày chả biết nói chuyện với ai ngoài con, mà đâu phải lúc nào nó cũng sẵn sàng để nói với mình. Tôi bắt đầu trả giá :
- Con cho mẹ đi với một người bạn của mẹ nhé !
- Con dẫn mẹ đi Yangoon chơi 3 ngày rồi mẹ về một mình, con cứ tha hồ đi thoải mái.
- Mẹ sợ đi máy bay quá, chắc mẹ không đi đâu.
Nhưng cỡ nào nó cũng không chịu :
- Đi với bạn mẹ con không biết tính ý của mấy cô, cũng khó mẹ ơi !
- Đi 3 ngày thì đi làm gì cho uổng tiền vé máy bay hả mẹ ?
- Suốt ngày mẹ cứ ở nhà sao được, đi đi, có con mẹ đừng sợ gì hết.

Thế là tôi với con trai lên đường.
Khởi hành 28/5/2016 - Kết thúc 05/6/2016.
Lần thứ ba tôi đi máy bay, nỗi sợ không hề giảm đi chút nào, Phú Quốc chỉ 45 phút bay, còn lần này là hai giờ. Sao mà tôi thấy lâu quá thể !
Khi máy bay cách xa mặt đất 12km, bầu trời cao xanh chỉ toàn mây là mây, từng cụm, từng cụm đan xen nhau trong một trật tự im lặng, huyền diệu, lạ lùng. Tôi chợt nhớ và hát đi hát lại lời nhạc của cha Kim Long :
...Ngàn tầng trời cao, hãy hát lên ca tụng Chúa. 
Từ nơi cửu trùng ngợi khen Chúa hiển vinh muôn đời... 
Không biết khi sáng tác bài này cha đã đi máy bay chưa mà sao tức cảnh sinh tình đến thế !

1. Đến Yangoon khoảng một giờ trưa, đường phố khá tấp nập, không có honda, chỉ có xe hơi và xe bus nhưng xe nào cũng cũ kỹ, xe bus cũ đến mức độ không còn thấy ở VN, kẹt xe quá chừng, con đã điện thoại đặt chỗ trước ở nhà nghỉ Traveller's House. Một nhà nghỉ gần giống như ký túc xá hạng sang. Người tôi gặp đầu tiên là thanh niên Ấn Độ tên Kiuơ, có cả người Pháp, Ý. Tất cả đều thân thiện.
Myanmar đa số theo đạo Phật, chùa tháp nhiều đếm không xuể, ở đâu cũng có.
Buổi sáng Chúa nhật Kiuơ theo hai mẹ con tôi đến nhà thờ, Giáo dân dự lễ rất nghiêm trang, sốt sắng, con nít không ồn ào, chạy giỡn. Lúc cha truyền phép Thánh Thể, tất cả đều quì gối. Khi lên rước lễ, đa số họ đi chân đất, hai tay chắp trước ngực rất thành kính.
Thành phố rất nhiều chim bồ câu, cũng có nhiều quạ, chim cú. Chúng đậu kín cả dây điện trĩu xuống thành hình vòng cung. Chim được người dân nuôi nên con nào con nấy mập ú.
Khoáng sản của Myanmar là cẩm thạch, ruby, tuy vậy nhưng giá không hề rẻ, đành nhìn thôi chứ mua sao nổi ?

2.  Hai mẹ con đi Bagan. Đường xa 700km. 
Suốt 18 giờ đồng hồ trên xe lửa. 4giờ chiều khởi hành, mười giờ sáng hôm sau mới đến nơi. 
Xe lửa cũng cũ kỹ, già nua hệt như xe bus. Các trạm dừng không được sạch sẽ. Nhiều người bán hàng rong lắm, con nít, người lớn đủ cả, nhìn họ lam lũ, hiền lành, tiếng rao nghe thật thương. Đừng cười tôi nhé ! Ai mời gì có thể dùng được tôi đều mua hết : từ nho, đậu phộng, trứng cút, mua cả tờ báo dù chữ của họ ngoằn nghèo như con giun mình đâu có biết. Dân bản xứ thấy tôi mua báo, họ cười ý hỏi mua làm gì ? Tôi nói ngắn gọn : souvenir. Họ cười vui, tôi thấy mình cũng vui lây. Mấy đứa nhóc bán hàng vây quanh hai mẹ con tôi và bập bõm vài câu bằng tiếng Anh. Tôi lấy chà bông mang theo đưa cho tụi nhóc ăn, con trai thì tặng những con chuồn chuồn tre đủ màu sắc. Thấy chuồn chuồn đứng thăng bằng trên đầu ngón tay, chúng cười thích thú.
Thật tình mà nói, xe lửa hôi quá, mồ hôi của những người nghèo vất vả quanh năm với nắng sớm mưa chiều, chung quanh tôi toàn những người lao động. Tôi thấy lòng mình dâng lên một niềm thương cảm, tôi chịu đựng được.

Xe lửa lắc liên tục, hết lắc sang trái, rồi sang phải, rồi xoay như đánh võng, rồi nhún theo nhịp lên xuống, bảo đảm chơi thú nhún cũng không đã bằng đi xe lửa này. Tôi ngồi chung băng ghế đối diện với hai vợ chồng người bản xứ, mỗi lần xe lửa đổi nhịp lắc là họ lại nhìn chúng tôi cười cười thông cảm. Tôi cũng cười với họ...

Hai bên đường ray không có nhà, nếu có chỉ toàn là những túp lều rách nát, gọi là chuồng thì đúng hơn. Những đứa trẻ còi cọc, đầu tóc xác xơ đang đứng dài dài bên đường vẫy tay chào hành khách . Có lẽ đó là thú vui duy nhất của tụi nhỏ. Thương quá, tôi đã tìm cách thẩy xuống cho tụi nhỏ tất cả những thức ăn mà tôi đã mua ở các trạm dừng như táo, quít, nho, bánh tét, trứng cút, bánh mì sandwich, tôi đã không còn lại cái gì mà những đứa trẻ thì vẫn còn tiếp tục đứng trên suốt chặng đường dài. Họ khổ quá, có phần nghèo khổ hơn đất nước của tôi nữa.
Băng ghế bên cạnh là một người Pháp, tôi nói con trai qua xin mua lại bịch trái cây của họ mà không được. Nhưng người bản xứ gần đó đã vui lòng cho tôi bịch quít, cũng khá nhiều, có lẽ họ mua làm quà nhưng khi thấy tôi cần họ đã đưa ngay, không so đo, không cân nhắc, tôi trả tiền nhưng họ xua tay : no, no. Họ không nhìn thấy việc tôi làm mà họ vẫn vui lòng tặng, có lẽ chỉ vì tôi là người nước ngoài đã đến với đất nước nghèo nàn của họ. Và lần này thì họ biết tôi đã dùng nó để đưa cho những đứa nhóc kia. Tôi chợt thấy tâm hồn mình ấm áp.

Ban đêm thì ôi thôi đủ loại côn trùng lớn nhỏ từ cửa sổ bay vào, tôi phải lấy giấy mềm nhét vào hai lỗ tai kẻo chúng nó vào thăm thì khốn khổ. Chập chờn cho đến sáng... May mà hai người bản xứ đã tìm chỗ khác nhường lại băng ghế cho tôi và con trai có thể nằm một chút chứ nếu ngồi ngay đơ trên ghế gỗ cả đêm thì chắc chịu không xiết.
Thấy tôi cảm thương những đứa nhỏ ven đường, nhưng lại quá mệt mỏi, con trai hỏi mẹ : 
- Nếu trở lại Yangoon, con thuê xe cao cấp cho mẹ đi, hay là mẹ muốn đi xe lửa lần nữa ?
Tôi trả lời :
- Mẹ muốn đi xe lửa lần nữa, lấy tiền chênh lệch vé để mua quà cho những đứa trẻ ven đường, tụi nó tội nghiệp quá con à ! Mẹ chịu được mà, không sao đâu.
Trong đầu tôi lúc ấy hiện lên rất rõ ràng hình ảnh của Đức cha Cassaigne, của mẹ Têrêsa, của cha Nguyễn viết Chung đã tận tụy chăm sóc những người cùng khổ bằng cả một cuộc đời. Tôi không vĩ đại được như các Ngài, tôi chỉ có một đêm thôi mà, tôi chịu được.

Bagan là một thị trấn nhỏ, vô cùng yên tĩnh. Nơi nghỉ là khách sạn có tên Ever New.
Dân Myanmar còn nghèo lắm
Khách sạn có cho thuê xe điện. Con trai chở tôi đến một ngôi làng cách xa khoảng 10km, trong đó có khoảng phân nửa đường chỉ toàn cây xanh, không một bóng người, hai hàng cây rất đẹp, xanh ngát một màu, hai bên đường có nhiều tháp cổ. Lỡ xe bị hư dọc đường thật không biết tính làm sao ? Quang chuyển quà dùm cho bạn của nó. Những người dân mộc mạc, chất phác. Hàng xóm thân thiện kéo đến chung vui. Quà được cho hết kể cả người không quen. Quang nói : 
- Nếu biết đông thế này con mua 100 con chuồn chuồn, ba mươi con không thấm vào đâu cả. 
Trên tầng tháp cổ ngắm hoàng hôn và chơi đùa với bọn trẻ
Nó còn mang theo cà phê và chỉ cho họ cách pha bằng phin (ở đây họ toàn dùng cà phê gói, đổ nước sôi vào, khuấy lên rồi uống). Hai mẹ con dùng cơm với dân làng, rồi theo Maxulin, Âu Âu, Thant Zin Nyein và hai nhóc con của Aye Aye,  đi chơi suốt cả buổi chiều, những đứa nhóc hiền lành, ngây thơ, dễ thương.  Maxulin học lớp bảy nhưng nghe và nói tiếng Anh khá tốt. Nó là phiên dịch cho Quang, chứ người bản xứ nói tiếng Anh rất khó nghe. Năm đứa nhỏ dẫn mẹ con tôi đi các chùa nhỏ và tháp cổ, chúng dẫn đi đường tắt quanh co, đường toàn là cát mà chúng nó chạy xe cực kỳ xịn. 
Nhiều du khách nước ngoài đang ngồi ở tầng cao của tháp cổ ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống. Bagan trong nắng hoàng hôn đẹp tuyệt vời.
Mọi người dành cho chúng tôi tình cảm rất chân thành với những món quà, tuy nhỏ bé nhưng đối với họ là nhiều lắm. 
Cám on Aye Aye, PôPô, Hain Wai Wai. Vẫy tay chào tạm biệt Bagan, biết khi nào gặp lại ?

3. Nhưng tôi không trở lại Yangoon bằng xe lửa như mong muốn, con trai dẫn mẹ đi Inlay. 
Vì di chuyển bằng xe lửa rất bất tiện, phải thay đổi hai, ba lần nên con chọn xe du lịch.
Inlay là thành phố du lịch, hiền hòa, rất nhiều khách nước ngoài, đa số là người Pháp.


Hồ Inle mênh mộng...
Buổi sáng trên chiếc ghe máy nhỏ xíu chỉ chứa được tối đa năm người, hai mẹ con đi viếng chùa, tham quan nơi dệt vải bằng khung cửi, làm thuốc lá. Hồ rộng mênh mông, có lúc không nhìn thấy bờ, mênh mông là nước, hai bên có núi bao bọc nên mặt hồ yên tĩnh, chỉ gợn sóng khi nào có ghe máy khác chạy qua. Người dân chèo thuyền bằng một chân rất độc đáo.
Tôi sợ nước nên khi khởi hành được khoảng mười phút thì máy bị hư, ghe phải tắp vào bụi cỏ bên hồ để sửa chữa, lo lắng...!
Sáng hôm đó trời không đẹp, mưa suốt, mưa mịt mù, mây đen vần vũ khắp cả bầu trời, tôi co ro trong chiếc áo mưa, không dám nhìn lên, không dám nhìn chung quanh, sợ hãi...!
Con trai phải liên tục trấn an mẹ.
Thay vì đi cả ngày thì hai mẹ con về sớm, mức sống bên đó thấp nên tiền công một ngày của người tài công chỉ được trả 40.000đồng (tính theo tiền VN),  tôi đã nói với con cho họ thêm 100.000đ nữa, coi như họ gặp may hôm nay vậy.

Inlay có rất nhiều chó, trời mưa nó không vào nhà, có con nằm dưới hiên nhà, có con nằm khoanh lại trên cỏ cho đỡ lạnh. Lúc đầu tôi tưởng người dân Myanmar không thương chó nên trời mưa không cho vào nhà. Hỏi ra mới biết đó là những con chó lang thang, vô chủ nhưng người dân ai cũng thương cho ăn nên con nào con nấy mập ú. Con trai nói vui : May cho tụi bay, nếu ở VN là tụi bay chết mẹ hết rồi con ơi ! Tôi nhớ đến đất nước mình với tệ nạn trộm chó ngày càng manh động, kẻ trộm chó sẵn sàng xuống tay đâm chém nếu chủ vì thương chó mình mà ức lòng chạy theo để bắt lại.

4. Trở lại Yangoon bằng xe bus cao cấp. Trên đường đi gặp Jong Ming, cô bé 23 tuổi, người Hàn quốc rất dễ thương. Quang gọi điện nhờ Kiuơ đặt phòng dùm. Hai mẹ con tiếp tục nghỉ ở Traveller's House. 

Buổi chiều tối cuối cùng ở Yangoon thật vui. Hai anh em Fieu (Myanmar) đã dẫn Kiuơ (Ấn Độ), Jong Ming (Hàn quốc) và hai mẹ con tôi đi dung dăng dung dẻ, tôi đi giữa Fieu và Jong Ming, nắm tay của hai đứa và nói : tôi có 2 con gái. Hai đứa cười vui, nói lời cám ơn. Chúng tôi đến một hồ nhỏ mà sàn của nó được lát bằng một loại gỗ đặc biệt, không bị mục, đến một khách sạn năm sao mà diện tích của nó lớn lắm, có nhiều nhà hàng của nhiều quốc gia trên thế giới, Nơi đây có rất nhiều cây, chim làm tổ trên đó, chúng bay rợp trời, ríu rít gọi nhau về tổ, âm thanh vang cả một không gian rộng lớn, thú vị vô cùng !

6 người bạn vừa quen trong chuyến đi trở lại chùa Shwedagon, ngôi chùa rộng lắm, trong đó có vô số chùa nhỏ, vô vàn tượng Phật, nhiều tượng rất lớn. Chùa đẹp cả ngày lẫn đêm, được dát bằng 500kg vàng (đính chính lại là 98 tấn vàng) và hàng ngàn viên đá quí. Fieu dẫn chúng tôi đến nơi in bàn chân Phật, bàn chân đầy ắp nước mát lạnh, cứ tự nhiên vơi rồi lại đầy, đủ cho chúng sinh uống, không bao giờ cạn, tôi cũng uống một cốc nước với lòng thành kính của mình.

Fieu tiếp tục dẫn chúng tôi đến nơi đặt hòn đá cuội, người dân Myanmar gọi là hòn đá linh thiêng. Ai thành tâm cầu khấn điều gì thì tùy theo ý nguyện, hòn đá sẽ trở nên nặng hay nhẹ. Hòn đá này không lớn cũng không nhỏ, trọng lượng tự nhiên ước tính khoảng gần 20kg. Fieu cầu trước và hòn đá được nâng lên khoảng 20cm, sau đó lần lượt đến Kiuơ, Jong Ming và con trai tôi. Kiuơ 23 tuổi, nặng 85kg, cao 1,8m nhưng chỉ nhắc được hòn đá lên khoảng 5cm rồi buông xuống vì quá nặng, cả con trai tôi và Jong Ming đều như thế. Không ai nhắc  hòn đá lên cao được.

Trước hình ảnh đó, có một cái gì đó thôi thúc trong lòng, tôi  đến trước hòn đá, chắp tay quì, quì ngồi chứ không quì thẳng lưng như trong nhà thờ, tôi đã nói với Chúa mà những lời nói đó đến hôm nay tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng, tôi đã nói như sau :
Jong Ming đang quì trước tượng và hòn đá
- Lạy Chúa, con đang ở trong một ngôi chùa có rất nhiều tượng Phật, từ trước đến giờ con vẫn luôn ngưỡng mộ đức hạnh của Phật. Đức hạnh của Phật không ai sánh kịp. Con tin Phật là một vị thần linh, Chúa cũng là một vị thần linh. Nhưng với con thì Chúa là một vị thần linh trên tất cả các vị thần linh. Ngày hôm nay, con không xin gì cho con cả, con chỉ xin cho con được thấy quyền năng và sức mạnh của Chúa. Nếu Chúa chấp nhận lời con cầu thì xin cho con được nâng hòn đá này lên rất nhẹ nhàng, nếu Chúa không nhận lời thì con sẽ không nhắc hòn đá này lên được.
Sau lời thầm thì với Chúa, tôi im lặng khoảng 10 giây...

Và trong tư thế quì ngồi, tôi đã dùng hai tay nâng hòn đá lên cao khỏi mặt đất độ chừng 40cm, ngang vai tôi và từ từ đặt xuống rất nhẹ nhàng, tôi thấy rất rõ tôi không dùng sức, mà có dùng sức cũng không tài nào nâng lên được, tôi chỉ nặng có 30kg mà thôi.

Sự việc diễn ra như trong mơ, rất nhanh chỉ vài giây nhưng đủ làm cho tất cả những người chung quanh nhìn tôi và ồ lên với ánh mắt ngạc nhiên vô cùng. Tôi nói với con trai giải thích cho mọi người biết rằng mẹ và con theo đạo Chúa nên mẹ đã cầu nguyện như những lời trên và Chúa đã tỏ cho mọi người thấy quyền năng và sức mạnh của Người.

Lạy Chúa con ! Lạy Chúa Trời con !
Con muốn dùng lời của thánh Tôma để kêu lên với Chúa khi người sống lại, hiện ra và cho Tôma được sờ tay vào cạnh sườn Người, cho ngón tay của ông được thọc vào những dấu đinh của Người. Con biết Chúa đã tỏ cho con, không phải vì con là người đạo đức nhưng vì lòng tin của con yếu kém, con luôn bị chao đảo, sợ sệt quá nhiều trước phong ba bão táp của cuộc đời. Con đã quên một Thiên Chúa giàu lòng xót thương nhưng rất quyền năng luôn đồng hành với mình.
Trong ngôi chùa này, trước nhiều người chưa nhận biết Chúa, Chúa đã dùng một người phụ nữ ốm yếu như con để thể hiện quyền năng và sức mạnh của Chúa.
Con cám ơn Chúa đã ban cho con hạnh phúc này, nó sẽ theo con trong suốt quãng đời còn lại để con luôn tin tưởng Chúa nhiều hơn và sống đẹp lòng Chúa hơn.
Con ước mong con trai của con nhìn thấy hình ảnh này cũng sẽ được như vậy...

Bữa ăn chia tay trong một quán nhỏ, lịch sự. 
Hai anh em Fieu, Kiuơ, Jong Ming và hai mẹ con tôi dùng cơm tối.
Ngày mai chúng tôi về VN, Jong Ming tiếp tục du lịch Singapore, Kiuơ ở lại Myanmar tìm hướng làm ăn mới. Fieu nói đất nước Myanmar của nó còn nghèo nàn, lạc hậu và dơ lắm. Kiuơ bảo Ấn Độ cũng đâu có khá hơn... Chuyện trò giữa những người trẻ tuổi khác quốc tịch, khác màu da nhưng có cùng một ngôn ngữ chung là tiếng Anh và sự đồng cảm thú vị lắm, tôi ngồi nghe cứ như vịt nghe sấm vậy.

Rồi cũng đến lúc phải rời xa, Kiuơ và Jong Ming ôm Quang thật chặt, thật lâu...
Con trai tôi có thêm những người bạn mới :
- Fieu gầy gầy, với cái miệng nhỏ xíu, chúm chím, dễ thương, hay cười, liến thoắng, nói tiếng Anh cực kỳ nhanh.
- Kiuơ to con, cao lớn, tôi đứng chưa tới nách của nó, nhưng lúc nào cũng dịu dàng, nhỏ nhẹ, mỗi khi qua đường nó nắm tay tôi, bàn tay con trai mà mềm mại như con gái. Mong nó sẽ tìm được hướng làm ăn mới ở đất nước này.
- Jong Ming có làn da trắng mịn, tiếng cười to và sảng khoái, thich cái gì là biểu lộ ngay bằng nụ cười và tiếng nói.


Một chuyến đi thật trọn vẹn ý nghĩa tâm linh 
và niềm vui của một người mẹ. 
Cám ơn con trai của mẹ, Nhật Quang.

2 nhận xét:

  1. Đính chính là chùa được dát bằng 98 tấn vàng nha má mi :-*

    Trả lờiXóa
  2. Cám ơn con. Con số 500kg vàng không biết mẹ lấy từ đâu ra vậy ta ???

    Trả lờiXóa