Thứ Hai, 6 tháng 1, 2014

Be

Be và Bôn hồi nhỏ (hình chụp ở Sở Thú 1983)
Gia đình tôi là gia đình Việt Nam truyền thống, chẳng có ai đi nước ngoài để có tiếng "Việt kiều" với người ta. Vậy mà ba đứa em trai út ít lại được bố tôi đặt tên ở nhà bằng tiếng Pháp mới ghê chứ ! Đó là Robert, Bonci và Louis, gọi tắt là Be, Bôn, Y. Gọi riết quên mất tên thiệt của tụi nó trong khai sanh luôn, bởi vậy nếu có ai vô tình đến nhà hỏi mà nói tên thiệt là tôi phải chậm mất mấy giây mới trả lời được.
Em tôi tên Be mà nó hổng có be (bự). Nó sinh sau giải phóng 1975 có mấy tháng thôi,  lúc đó khổ muốn chết, gạo không có ăn lấy đâu ra tiền mà mua sữa nên nhỏ xíu là chuyện tất nhiên phải thế. Tôi nhớ lúc đó nhà có một cái giường thiệt lớn do chú tôi làm cho bằng sắt quân tiếp vụ (sắt của quân đội), má tôi và bốn chị em tôi nằm ngang vẫn rộng. Vì công việc bắt buộc phải đi làm sớm, năm giờ sáng là má đã phải ra khỏi nhà. Mà em tôi ngộ lắm, thiếu hơi má là nó dậy. Tôi thì buồn ngủ nên nghe nó khóc là vội vàng lấy cái gối má nằm để nhẹ lên người em và vỗ vỗ vài cái, hi vọng nó ngủ thì mình cũng được yên thân nhưng không bao giờ quá mười lăm phút. Nó khóc thật to và tôi chỉ còn cách là ẵm ra võng cùng nằm ru nó thì may ra kéo dài được giấc ngủ của hai chị em thêm chừng nào hay chừng ấy. Nhưng như một lập trình định sẵn, đúng sáu giờ sáng là cỡ nào nó cũng không chịu nằm ngủ mà đòi dậy. Thế là tôi vác em ra đầu hẻm cho nó nhìn xe chạy qua chạy lại. Cái thằng ham vui nên xe chạy nó cứ mở mắt to nhìn không còn khóc nữa. Trước khi ra đầu hẻm bao giờ tôi cũng nhớ đội nón len cho em khỏi lạnh, tôi vẫn còn nhớ cái nón len ấy màu cam, có hai tai dài như tai thỏ, mà em tôi tuy con trai nhưng da nó trắng bóc, mắt lại to nên khi đội cái nón len ấy vào ai nhìn mặt nó cũng khen đẹp, rất giống thỏ con. Đứng được nửa tiếng đồng hồ hoặc nhiều hơn một chút là hết cỡ, nó không thèm nhìn xe nữa mà đòi ẵm đi, đi được một lúc nó lại khóc đòi ăn. Được cái Be ăn dễ lắm, ăn rất nhanh. Tôi lúc đó mập mạp khoẻ mạnh, chưa có việc làm nên ở nhà chăm em thành thử nó có hành cỡ nào cũng không "xi nhê" gì đối với tôi.
Rồi các em tôi lớn lên như trái bầu trái bí, đứa lớn chăm sóc đứa nhỏ hơn, cứ thế...
Em tôi có vợ, vợ Be hiền lành, dễ thương, ngoan ngoãn. Chồng nói gì cũng được, muốn gì cũng bằng lòng, chẳng bao giờ thấy cãi, cái khoản này thì tôi thua em dâu tôi rồi. Mà em trai tôi cũng là người đàn ông tốt : thương vợ, thương con.
Ngày qua ngày, công việc cũng dần ổn định và khấm khá hơn một chút. Sau nhiều năm các em tôi đứa nào cũng có nhà riêng, Be cũng vậy. Trong mười một đứa con thì tới giờ này nó là người lo cho bố má tôi nhiều nhất, chu đáo từng li từng tí.  Ngoài bố má ra em cũng chia sẻ với anh chị em, với người nghèo vì tính em vốn rộng rãi. Tôi nghỉ hưu với đồng lương ít ỏi nên em ưu tiên quan tâm đến tôi nhiều hơn, thật lòng là khi nhận từ em bất cứ cái gì tôi cứ cảm thấy ngại ngùng sao sao ấy ! Đúng là : "Cho đi thì có phúc hơn nhận lãnh" (Cv 2,35). Nhưng khi được nhận mình cũng hạnh phúc chứ vì đó là sự quan tâm, yêu thương . Thôi thì được nhận từ em, tôi lại có thêm điều kiện để chia sẻ với người khác, với người nghèo nhiều hơn, công phúc đó trong tâm tôi dành lại tặng em . Và nhiều khi tôi cứ phải nhắc chừng : con em còn nhỏ lắm, đường còn dài , đừng nghĩ đến chị nhiều, chị sống được mà, không đến nỗi đâu. Cái gì quá cũng không tốt, ví dụ như rộng rãi thì tốt nhưng rộng rãi quá tội nghiệp Be . Nhưng nhắc thì nhắc, nó vẫn thế. 
Thời gian lặng lẽ nhưng sao nhanh quá. Mới đây mà đã ba mươi mấy năm. Em tôi không còn là chú thỏ con mắt to, da trắng dễ thương ngày nào mà phải đương đầu với bao nhiêu khó khăn. Thấy em bận rộn với công việc tôi chỉ biết cầu xin Chúa và Mẹ Maria luôn che chở cho em trên đường đời . Mong gia đình em hạnh phúc, an vui,  nhất là những thiên thần nhỏ lúc nào cũng mạnh khoẻ, dễ thương và ngoan ngoãn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét