Chủ Nhật, 19 tháng 1, 2014

Khi tôi ở nhà

Hôm nay là tròn ba trăm sáu mươi lăm ngày tôi rời xa công việc mà mình từng gắn bó suốt thời tuổi trẻ, nhớ lại những ngày đầu tiên đi xin việc, hồi hộp chờ đợi, lo lắng, rồi cuối cùng thì mình cũng được đi làm. Dù công việc nhàn hay cực, lương nhiều hay ít thì cũng đã xong, ba mươi bốn năm với vài lần thay đổi chỗ làm giờ tôi trở về vị trí xuất phát.
Buổi sáng đầu tiên ở nhà, tôi đứng thật lâu trước bàn thờ và bỗng nhiên bật khóc. Tôi đã chuẩn bị cho ngày hôm nay từ rất lâu rồi mà, sao lại thế ! Suốt đời mình làm lính, công việc lại toàn là những con số, rồi áp lực, người ưa người ghét, suốt đời chưa bao giờ mình được làm ở chỗ nhiều tiền, nhiều bổng lộc thì đâu có gì để mà tiếc nuối, sao lại thế ! Ai đi làm cũng phải có ngày kết thúc chứ, già rồi thì phải nghỉ cho lớp trẻ ra trường đừng bị thất nghiệp.
Và tôi chỉ buồn đúng một ngày thôi. 
Bây giờ mỗi sáng khi thức dậy, việc đầu tiên là tôi cám ơn Chúa vì tôi còn khỏe mạnh, vì tôi không phải đi làm cực khổ mà vẫn có được chút tiền lương hưu. Thay đổi chỗ làm nhiều lần nên lương hưu của tôi hơi bị ít nhưng dù sao có còn hơn không. Biết bao người mưu sinh trên đường phố, trên đồng ruộng với nắng mưa bụi bặm nhiều khi họ cũng chỉ mong được như tôi thôi .
Ở nhà tôi ra chơi với má thường xuyên hơn. Các em tôi đi làm nên má ở nhà một mình, má cũng cần có người bên cạnh để nói chuyện chứ. Má nói phải chi tôi biết chạy xe honda thì chở má đi chơi, tôi cũng muốn chở má lắm mà ngặt nỗi xe đạp làm sao chở ? 
Ở nhà các em tôi có chuyện vui buồn ới một tiếng là chị hai có mặt ngay, làm được cái gì là sẵn lòng.
Ở nhà nghe tin có chị em CMC nào đau yếu hoặc ... thì "alê" tôi lại lên đường. Quá nhiệt tình và trọn tình trọn nghĩa, tôi tự cho mình điểm 10 về khoản này. 
Ở nhà tôi học được cách làm chà bông rất ngon do chồng tôi chỉ. Ai ăn cũng thích có điều cực quá, đứng xao thịt mỏi cả chân.
Ở nhà tôi có thời giờ cầu nguyện nhiều hơn, dù nấu ăn, dọn dẹp hay nghỉ ngơi, vẫn một mình trong yên lặng, tôi dễ tĩnh tâm. Trong ý nguyện, tôi nhớ đến tất cả mọi người, từ gia đình ruột thịt đến bạn bè, đến cả những người không quen biết, nhất là những người nghèo khổ , những người đang đau đớn vì căn bệnh ngặt nghèo. Cầu xin Chúa ngàn lần khôn ngoan và quảng đại thương đến tất cả mọi người trong Lòng Thương Xót của Người.
Ở nhà không có cơ hội làm ra tiền, tự nhiên tôi thông cảm và thương những người nghèo khổ nhiều hơn hồi trước. Tôi có thời gian nói chuyện với họ nhiều hơn mỗi khi họ dừng chân nghỉ mệt dưới cây bông giấy. Và tôi chia sẻ những khi mình có thể, hình như còn nhiều hơn là lúc tôi đang làm ra tiền nữa chứ !
Ở nhà tôi cũng nhận được sự quan tâm của các em nhiều hơn, cả tinh thần lẫn vật chất. Một vài bạn thân xa gần khi thì điện thoại, khi thì nhắn tin thăm hỏi. Với tôi niềm vui như vậy là quá đầy đặn, tôi còn mong điều gì hơn thế ?
Ở nhà, tôi được nhận và tôi có điều kiện để cho đi, tôi thấy mình HẠNH PHÚC, một hạnh phúc nhỏ bé, giản dị và bình thường thôi.


Cả đời tôi, nhìn lại tôi nghiệm thấy rằng :

... Chúa thương con không phải vì con, nhưng vì tình thương mến, 
nhưng vì Chúa thương con, 
Người thương con vô biên...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét