03 giờ rạng sáng. Tôi đang ngủ ngon thì chuông điện thoại reo. Giật bắn mình vì điện thoại giờ này là chuyện không bình thường rồi. Nhìn vào thấy tên "Chín chùa" tôi càng hết hồn hơn, chắc nó lại bị đau rồi. Chín là em gái tôi, nó thứ chín trong mười một anh chị em. Chả hiểu sao mấy đứa khác căn cứ vào đâu để phang cho nó cái biệt hiệu "chùa" vậy không biết !
- Alô ! chị nghe, có chuyện gì không ?
- Em đau quá chị ơi ! giọng nó yếu ớt và sũng nước mắt.
- Đau quá thì đi bệnh viện. Ở đó đi, chị qua liền.
Hổm rày tôi cứ nghe nó than là đau bụng hoài, nhắc vào bệnh viện mà em bảo em sợ nội soi lắm nên cứ lần lửa cho đến giờ này. Nói xong tôi vệ sinh cá nhân thật nhanh, thay đồ và gọi chồng tôi chở tôi và em vào bệnh viện. Nhưng chồng tôi trả lời : Khoan đã em ơi, Chín gọi điện thoại cho anh nói là sẽ cố gắng thêm chút nữa, nếu không chịu nổi nữa mới đi bệnh viện. Tôi cũng mong em bớt đau. Lần chuỗi 50 kinh Lòng thương xót Chúa xong thì tôi thiếp đi cho đến sáng.
... Buổi sáng đi vào bệnh viện với em, xét nghiệm tổng quát lòi ra một đống bệnh. Hèn gì nó hành em đau hoài là phải rồi. Giọng em bi quan, mắt thì lúc nào cũng chực khóc. Thôi em ạ ngày mai là sự quan phòng của Chúa. Mỗi biến cố trong đời sống nhắc nhở và cảnh báo Chúa muốn gì ở ta ? Em hãy dâng hết cho Người đi và chịu khó uống thuốc em nhé ! Má và các anh chị em ở bên em mà . Cố lên !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét