Thứ Năm, 2 tháng 1, 2014

Trò chơi đêm Giáng sinh



Đêm Giáng sinh, anh em chúng tôi có một trò chơi lớn , một trò chơi đầy ắp yêu thương và ấm áp tình người .Trò chơi ấy được mang tên : HÀNH TRÌNH TÌM CHÚA

12h đêm, tất cả anh em cùng quây quần bên hang đá nhỏ, sau mấy lời kinh đơn sơ và nhận lời chúc lành từ anh đồng hành, anh em chia thành 4 nhóm nhỏ, mỗi nhóm 3 người, bắt đầu tản đi vào các con đường khác nhau. Tôi xin gia nhập cùng nhóm các anh đi sâu vào trong quận 9, hành trang mang theo là 20 gói bánh ngọt cùng ít tiền mà anh em quyên góp được trong mùa vọng này. 12h đêm, trời lạnh, ở thành phố nhà nào nhà nấy đều kín cổng cao tường, đường phố vắng tanh không một bóng người, 4 anh em bước những bước nhanh nhẹn, trong  thinh lặng để cố gắng không làm phiền đến giấc ngủ của mọi người.

Bắt đầu “ HÀNH TRÌNH TÌM CHÚA”...

Sau hơn 1 giờ đi bộ, vị khách đầu tiên mà chúng tôi gặp là một bác xe ôm đang nằm ngủ cạnh chiếc xe của mình. Anh em phân vân không biết nên gọi bác dậy hay đi tiếp. sau ít phút bàn bạc, cả nhóm quyết định gọi bác dậy, cả nhóm tiến lại gần, anh nhóm trưởng lay nhẹ người bác, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị la : “ mấy đứa bây để yên cho tao ngủ, đi chỗ khác chơi”. Có lẽ bác đã quá mệt sau một ngày làm việc vất vả, mới ngủ được một lúc đã bị quấy rầy ai mà chả bực mình, chỉ tội anh trưởng nhóm, vội vàng xin lỗi rối rít, vẻ mặt bối rối ngượng nghịu, nhưng thôi, làm sao bác biết được đêm nay mình sẽ có một món quà giáng sinh.
Đi thêm một đoạn dài nữa, chúng tôi lại gặp một bác xe ôm, bác cũng đang ngủ. Kinh nghiệm lần đầu cho hay chúng tôi không nên lại cả bốn người, thay vào đó cử một anh mang quà lại thôi. Bác xe ôm già lắm rồi, vậy mà nửa đêm còn phải lặn lội để kiếm sống. tôi vừa tiến lại gần, chưa kịp gọi thì bác đã bật dậy, tội nghiệp, chắc bác tưởng có khách đây mà. Thấy bác dậy, anh em chúng tôi cùng xúm lại, trao bác chút quà cùng những lời chúc giáng sinh đơn sơ, ấm ấp. bác cảm động và nói cám ơn liên tục làm anh em chúng tôi cũng lấy làm ngại. trò chuyện ít phút anh em chia tay bác để tiếp tục lên đường.


2h sáng, anh em tiến gần ra phía xa lộ, xe cộ trở nên đông đúc hơn, người đi đường cũng vậy, một vài quán nhậu đêm vẫn đang còn khách,  lâu lâu lại xuất hiện những dàn xe đầu kéo chạy như bay trên đường vắng, anh em nhắc nhau đi sát vỉa hè cho an toàn. Vừa đến ngã tư, đang tính qua đường, thì một anh phát hiện ra có túp lều tạm, xiêu vẹo nằm bên lề đường. Một túp lều tạm giữa đường phố Sài Gòn. Không gian đường phố quá rộng , đêm nay lại có sương nên ánh sáng của ngọn đèn cao thế trở nên mờ ảo, chúng tôi chỉ kịp thấy có người đàn ông đang nằm co quắp trong túp lều lụp xụp. chắc ban ngày họ làm nghề sửa xe vì trên nóc lều thấy toàn lốp xe cũ. Chúng tôi tiến lại, khẽ gọi người đàn ông , vừa dứt tiếng thì trong lều phát ra tiếng khóc lớn của trẻ con, một người phụ nữ từ phía sau bò ra (lều thấp quá không đứng thẳng được) ngóc đầu nhìn chúng tôi. Ánh mắt trõm sâu vì thiếu ngủ, khuôn mặt nhăn nhúm cùng mái tóc bù xù nên trông chị già và khắc khổ lắm. Thì ra túp lều tồi tàn này lại là chốn nương thân của cả một gia đình. Một hang đá Belem giữa lòng thành phố . Anh nhóm trưởng ra hiệu cho chúng tôi lấy thêm quà, trao vội cho chị món quà cùng lời chúc giáng sinh, anh em xin phép đi luôn vì không muốn đánh thức đứa trẻ cùng người đàn ông đang say ngủ.

 Anh em vẫn tiếp tục đi dọc theo xa lộ, giờ mới bắt đầu thấy mỏi chân nên dừng lại nghỉ nơi trạm xe buýt. Có một người phụ nữ đang chờ xe. Giờ này làm gì có xe buýt nên chị phải chờ đến sáng, thường thì chuyến xe đầu tiên sớm nhất cũng phải năm giờ. Còn phải chờ thêm những ba giờ đồng hồ nữa. Đàn bà con gái một mình giữa đêm hôm khuya khoắt thật tội nghiệp. Trời vẫn lạnh. Chị đi từ Bình Dương lên thành phố có công chuyện, xuống xe muộn nên phải ngồi chờ xe buýt như thế này.Trò chuyện một lúc, anh em trao chị món quà giáng sinh. Chị khóc… chị kể gia đình chị đạo Phật nhưng chồng chị đạo Chúa. Chị theo đạo chồng nhưng cuộc sống vất vả lo toan với miếng cơm manh áo đã làm chị dần dần xa Chúa, không còn thời gian đến nhà thờ, ngay cả thánh lễ đêm giáng sinh tối qua cũng không thể đi được.  Cầu xin Chúa Hài Đồng ban cho chị bình an và ấm áp, cất bớt cho chị gánh nặng âu lo. 
      
     Thêm một đoạn đường không xa lắm chúng tôi gặp một người đàn ông vô gia cư đang nằm ngủ trên vỉa hè xa lộ. Hình như ông bị bệnh tâm thần thì phải, vì khi anh em tặng quà cùng lời chúc giáng sinh ông cứ ngơ ngơ nhìn , ánh nhìn vô hồn không cảm xúc. Tôi nhớ ai đó đã nói thế này : người điên là người mất tất cả, chỉ còn lại lý trí. Người đàn ông này cũng thế : cô đơn và độc hành trên đường đời, người thân của ông đâu ? không thấy ! Chỉ có vỉa hè là nhà, là bạn. Chỉ có lý trí mà lý trí lại ngu ngơ. Chúa ơi ! Nếu con rơi vào hoàn cảnh của người này không biết con sẽ thế nào ? Hãy yêu thương và gìn giũ người con này Chúa nhé !
     
      Hành trình được tiếp tục, chúng tôi dừng chân trước cổng một nhà thờ và cùng đọc những lời kinh. Cám ơn Chúa vì quãng đường đã qua và xin Chúa cùng đi với chúng con trên hành trình sắp tới
     
      Đồng hồ chỉ hơn 3h sáng. Anh em đang ngồi nghỉ chân dưới chiếc cầu tạm phía dưới cầu Rạch Chiếc thì gặp một người đàn ông chạy chiếc xe đạp cũ kĩ chở đống đồ thật to phía sau. Ông đi gom phế liệu, đến chân cầu không đủ sức leo dốc nên dẫn bộ. Một anh chạy đến phụ với ông đẩy xe lên và trao tặng món quà giáng sinh. Có những công việc lặng thầm trong bóng đêm, có mấy ai sống dư dả bằng nghề này đâu ? Đói no của gia đình, học hành của con cái tất cả tùy thuộc vào đồ phế thải lượm được nhiều hay ít. Anh em chúng tôi thấy chạnh lòng.

      Đi tiếp hướng lên cầu Sài Gòn, đoạn này nhà ở rất thưa và  cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến , hai mắt cứ muốn díp lại khiến chúng tôi di chuyển chậm chạp, nặng nề. Tôi chợt liên tưởng đến hình ảnh các tông đồ ngày xưa say ngủ trong vườn Cây Dầu, để rồi bỏ Thầy bơ vơ một mình với nỗi cô đơn buồn phiền, đúng là  : “ tinh thần thì hăng hái nhưng thể xác lại yếu hèn”. Anh trưởng nhóm cho cả nhóm kiếm chỗ nào đó ngủ ít phút, và cái giường của chúng tôi là bãi cỏ ven xa lộ, bãi cỏ ướt đẫm sương đêm, sống thử những phút giây với kẻ không nhà ,nhưng thôi kệ, chúng tôi vẫn nằm ngủ ngon lành.

      20 phút sau chúng tôi tiếp tục lên đường.
      Gần đến cầu Sài Gòn. Chúng tôi bắt gặp một chú xách bị đi lượm ve chai, tiến lại gần, chúng tôi trao chú món quà giáng sinh. Được biết ở nhà chú phải nuôi 2 đứa con ăn học, vợ mất sớm, gửi con nhà ông bà nội, một mình lên thành phố mưu sinh. Chúa ơi ! thương biết mấy cho vừa những cảnh đời như thế này ? Tôi mong cho chú luôn gặp may mắn để cuộc sống vơi đi những nhọc nhằn. Mong những đúa con nhìn thấy vất vả của cha để ngoan, để cố gắng học thật giỏi . Chắc chú cũng chỉ mong như vậy thôi.

Qua cầu Saigon, 4h. Trời gần sáng rồi , một ngày làm việc mới dường như đã bắt đầu, dọc 2 bên đường các quán ăn bắt đầu mở cửa, khách hàng chủ yếu là những bác tài chạy xe đêm. Phía đầu một con hẻm nhỏ, chúng tôi phát hiện có bác xích lô đang ngủ. Nhà đâu mà bác lại nằm trên xe ngủ như vậy ? Đến gọi bác dậy, mọi người xung quanh nhìn chúng tôi với ánh mắt tò mò lẫn nghi ngại. Nhận được món quà giáng sinh thật bất ngờ, bác vui và cảm động nói lời cám ơn. Chia tay bác xích lô, anh em chúng tôi tiếp tục lên đường để trao hết những phần quà còn lại.

 Đến ngã tư Hàng Xanh, băng qua gầm cầu vượt đông đúc. Chúng tôi gặp một bác đi lượm ve chai. Với chiếc xe đạp cũ kỹ bác lượm những chai , ly nhựa mà khách bỏ lại tại các tiệm ăn.         Anh em lại gần, trao bác chút quà, chúc bác ngày mới tốt lành, bác vui vẻ nhận quà, còn chúc anh em : bác chúc cho mấy anh em mai này người làm bác sĩ, người làm kỹ sư, thành đạt rồi sẽ giúp được nhiều người hơn nữa . Vâng bác ơi mặc dù đã chọn con đường riêng cho mình nhưng giúp ích cho cuộc đời, cho mọi người cũng là mục đích mà chúng cháu rất mong được như lời chúc của bác đấy !  Tạm biệt chúng tôi, bác lại tiếp tục công việc của mình với chiếc xe đạp cà tàng cọt kẹt…
     
      5h sáng mà trời vẫn còn tối lắm, anh em rẽ vào một nhánh đường khác. Cố gắng bước nhanh vì không còn nhiều thời gian. 6h là chúng tôi phải có mặt ở nhà. Gần đến trạm xe buýt, chúng tôi gặp người phụ nữ bán bánh dạo, thực ra chị là công nhân ở một nhà máy gần đó, nhưng với đồng lương ít ỏi không thể trang trải đủ cho cả gia đình nên chị phải đi bán bánh kiếm thêm thu nhập, mỗi ngày chị phải đi bán thật sớm, hy vọng nhanh hết bánh để còn kịp giờ đi làm. Trao chị chút quà giáng sinh, mong ngày nào chị cũng bán đắt hàng để không bị trễ giờ làm ở nhà máy.

      Cả nhóm đón xe buýt về, khi lên xe anh trưởng nhóm nhờ bác tài  khi nào đến ngã tư Thủ Đức thì gọi dùm. Sau đó ai cũng ngủ ngon lành. May mà bác tài không quên. Xuống xe, trên đoạn đường gần cây số rưỡi về nhà, chúng tôi gặp một cụ già ngồi ở góc vỉa hè, lúc đầu anh em tưởng cụ đi tập dưỡng sinh, nhưng không phải, khi lại gần mới biết cụ bị cụt mất một chân, mới sáng sớm đã phải lết trên đường để bán vé số. Tặng cụ món quà giáng sinh, cũng là món quà cuối cùng mà anh em mang theo. Chẳng biết cụ có con cái không hay là tất cả con cái đều nghèo nên thương con, cụ ráng kiếm thêm một chút để đỡ gánh nặng cho chúng nó . Thật thương cho thân già , từng tuổi này vẫn còn cực đến thế !



      Chúng tôi đã trở về mái nhà của mình và cùng dự thánh lễ trước hang đá. Thánh lễ diễn ra thật sốt sắng dù anh em ai cũng mệt sau một đêm thức trắng và lang thang trên đường phố, chân mỏi nhừ và đôi mắt cứ như sụp xuống vì quá buồn ngủ. Vậy mà hình ảnh Chúa chúng tôi gặp trong suốt chặng đường hôm qua vẫn cứ phải bươn chải mưu sinh để tồn tại . Đêm qua đêm, ngày qua ngày với những công việc lặng thầm, buồn tẻ. Chắc họ thấy Chúa ở trên cao và xa vời lắm. Những gì chúng con sẻ chia thật quá ít ỏi vậy mà làm họ vui và cảm động như thế thì xin Chúa ngàn lần quảng đại hơn chúng con hãy ban cho mọi người được hạnh phúc, ấm no. Với tôi, đây là đêm giáng sinh đầu tiên mà tôi sẽ nhớ mãi. Đêm giáng sinh TÔI ĐI TÌM CHÚA trong những mảnh đời cơ nhỡ . Và tôi sẽ tiếp tục chuyến hành trình ấy trong suốt cả cuộc đời tôi...


Em Anton Nguyễn Hoàng Thi
Thân tặng các anh 
Hẹn nhau mùa giáng sinh năm tới
     



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét