Thứ Tư, 23 tháng 7, 2014

Gặp lại anh

Có tiếng chuông điện thoại reo, nhìn vào số lạ hoắc lạ huơ tôi nghĩ chắc là ai đó đặt cơm cháy chà bông. Món này bạn tôi làm ngon lắm vì nêm vừa miệng và nóng hổi, Nóng hổi ở đây có nghĩa là ai đặt hàng mới làm chứ không làm sẵn nên dòn ngon. Tôi và bạn hợp đồng tác chiến, bạn sống được và tôi cũng có lời một chút cho vui. Bình thường nhiều khi tôi chẳng thèm mang điện thoại theo người làm gì cho mệt, bởi vậy gia đình và bạn bè tôi hay chọc là tôi di động còn điện thoại di động thì lại cố định là thế ! Còn con trai tôi thì hăm he nếu mẹ không mang điện thoại theo, con gọi mẹ không được là con không thèm gọi nữa đâu. Có khi tôi sợ con (cái gì nó nói đúng thì cũng phải sợ nó chút), có khi cũng quên béng. May mà hôm nay tôi mang điện thoại xuống bếp.
- Alô, phải cô N, đó không ạ ?
- Vâng, tôi là N, xin lỗi ai ở đầu dây ?
- Tôi là H. đây.
- Phải anh C.H không anh ?
- Đúng rồi ! sao em giỏi thế, anh là H đây.
- Chiều nay anh ghé thăm em nhé !
- Vâng, anh nhớ đến, em đợi.
Công nhận là trí nhớ tôi tốt thiệt, vì cũng hơn hai mươi năm rồi còn gì !

... Ngày trước, anh là trưởng phòng hành chánh.
Nghe nói công ty nhà nước đang tuyển người, tôi mang lý lịch theo và xin gặp phòng tổ chức. Gặp tôi là anh K. anh chỉ bằng tuổi tôi mà đã làm trường phòng trong khi tôi vẫn lang thang tìm việc, hỏi sơ qua vài câu anh từ chối ngay với lý do là chỉ tuyển đảng viên hoặc chí ít cũng phải là nhân viên biên chế. Tôi chẳng thuộc tiêu chuẩn nào lại còn có đạo nữa thì thua chắc (Chúa ơi ! tha tội, lý lịch con bỏ trống chứ nào dám ghi vào phần tôn giáo). Buồn muốn khóc nhưng tôi cũng ráng cười và đưa lý lịch cho anh :
- Anh ơi ! ở nhà em đang làm thợ may nhưng buồn quá (chẳng lẽ nói thiệt là đói quá, thời bao cấp mấy ai có tiền mua vải may đồ) em gởi anh lý lịch của em, nếu sau này có việc gì khác xin anh cho em làm với.
Cũng may cho tôi là anh mở lý lịch ra xem và nói ngay :
- Chữ cô đẹp quá ! tôi rất thích, tôi sẽ lưu ý trường hợp của cô.
Tôi đi về với năm mươi phần trăm hi vọng, nhưng nghĩ lại mình chưa có bằng tốt nghiệp phổ thông, cũng chẳng có chuyên môn vì học vừa xong lớp 12 là giải phóng, bỏ học nửa chừng lao vào mưu sinh kiếm sống nên giờ bị từ chối cũng là chuyện thường tình thôi.

Vậy mà không đầy một tuần lễ, tôi được gọi. Anh K. bảo tôi được nhận vào làm và chuyển tôi xuống gặp anh H. Anh H có khuôn mặt hiền lành, nói chuyện nhỏ nhẹ và tác phong rất giản dị. Anh nói vói tôi :
- Cô đã biết rồi đó, công việc này cơ quan chỉ tuyển đảng viên, hoặc tệ lắm cũng là nhân viên biên chế mà cô chả thuộc diện nào cả, nhưng vì chữ cô đẹp quá nên anh K. bảo tôi nhận cô. Vậy cô có biết đánh máy không ?
- Dạ biết chút chút.
- Cô đánh máy được mấy ngón ?
- Dạ em tự học nên chỉ đánh được bốn ngón thôi anh.
Tôi nói đại là vì lúc học lớp 12 ở Mai Khôi, các bạn bầu tôi làm phó ban báo chí, cuối năm thực hiện tập san Myriam, phải tập "mổ cò" chứ biết nhờ ai ? Chính xác là chỉ hai ngón trên bàn phím.
- Vậy cô qua đây đánh máy cho tôi tài liệu này, tôi muốn kiểm tra tay nghề của cô.
Nghe xong tôi muốn rụng rời hết hai tay hai chân, từ hồi đó đến giờ đã hơn mười năm có lẻ, chắc tôi chết thiệt sự rồi. Hic ! Nhìn tôi chỉ có hai ngón chọt chọt nhảy qua nhảy lại trên bàn phím chắc anh tức cười lắm, khi đã là nhân viên của anh tôi mới biết anh đánh máy cực kỳ giỏi, cả mười ngón như múa trên bàn phím thật đẹp. Đánh xong một trang giấy thì mồ hôi rịn ra khắp mặt dù tôi đang ở phòng máy lạnh. Tôi cười chữa thẹn, một nụ cười méo mó :
- Anh thông cảm cho em, em tự học mà bỏ lâu quá nên ...
- Thôi được, mai cô đi làm.
Mặt anh nghiêm nghị làm tôi không dám biểu lộ niềm vui. Tôi hiểu anh miễn cưỡng nhận một nhân viên chẳng có được tiêu chuẩn nào cả theo lệnh của trưởng phòng tổ chức. Sau này tôi mới hiểu tôi đã may mắn gặp được những đảng viên thực sự có tâm. Anh K. nói sở dĩ anh nhận tôi là vì anh thấy chữ tôi đẹp quá, tôi lại có nét thật thà, nhất là khi anh hỏi tôi :
- Cô có quen với ai trong cơ quan này không ?
- Dạ em không quen ai hết, em chỉ cần việc nên vào đại thôi.
Anh nói anh rất ghét những người đến xin việc mà khoe quen với ông này, bà nọ. Những người đó anh cho lên đường ngay lập tức, chỉ trừ khi họ thật sự giỏi mà cơ quan cũng thật sự cần.

Vượt qua những vụng về ban đầu, tôi cố gắng trở thành một nhân viên văn phòng giỏi. Ngoài công việc văn thư, sổ sách đẹp, rõ ràng, cẩn thận, tôi phụ đánh máy với bạn M.A, và kiêm thêm công việc trang trí hội trường như cắm hoa, cắt chữ. Cơ quan tôi ngày ấy đón khách nước ngoài và những vị khách cấp cao trong nhà nước thường xuyên lắm, nhìn hội trường đẹp chắc các anh cũng hài lòng khi biết mình không nhận lầm người. Phải khiêm tốn để nói rằng trong tất cả các nơi đã làm qua thì tôi chưa có đối thủ về chữ viết. Tôi có thể viết trên những tấm bảng lớn và trang trí bằng hình ảnh thật đẹp dù không biết vẽ.
Tôi đã có một công việc để sống. Ở đây mọi người tình cảm, cư xử nhẹ nhàng, vui vẻ, dễ thương. Có thể nói đây là một môi trường thân thiện nhất trong cuộc đời tôi .  

... Buổi chiều anh đến, vẫn còn đó đôi nét của ngày xưa. Anh và tôi kể về những kỷ niệm . Còn nhớ khi tôi sanh Nhật Quang, anh đã đến thăm tôi trong căn nhà nhỏ cấp bốn chỉ vỏn vẹn không đầy hai mươi mét vuông, lần thăm của anh làm tôi cảm động và nhớ  mãi. Anh cũng kể cho tôi nghe những thăng trầm trong cuộc đời anh, cuộc đời thăng thì ít mà trầm hơi bị nhiều. Nhưng với bọn tôi, những người đã từng là nhân viên của anh đều có chung một nhận xét : anh hiền lành, tình cảm và chăm lo cho đời sống của mọi người dù có khi phải hy sinh quyền lợi riêng tư của mình.
Vài năm sau đó, cơ quan bị sát nhập với Liên hiệp nên giải thể. 
Cũng đã một phần tư thế kỷ nhưng tình cảm anh em mình cứ như ngày nào anh H. nhé !
Cám ơn anh vì còn một chút gì để nhớ và đến thăm em.
Em mong anh luôn gặp may mắn trên đường đời.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét