Hồi còn ở trường đại học em là bạn cùng lớp của Phượng.
Phượng là em dâu tôi. Chị chồng em dâu thân nhau như hai chị em ruột.
Những lúc có dịp gặp nhau, em thường nói chuyện với tôi. Vì thế tôi biết về em nhiều hơn. Ở tuổi ba mươi em chưa có mảnh tình vắt vai, ở cái tuổi con gái phải lấy chồng không thì sẽ muộn. Em nói tôi làm mai cho em đi. Thế là tôi và Phượng lên kế hoạch giới thiệu em cho em chồng của tôi. Chúng ta trở nên chị em trong gia đình từ đó.
Em là cô gái mà bố mẹ chồng tôi rất vui lòng khi đi hỏi cưới cho con trai mình.
Gia đình em khá giả, em không đẹp nhưng thông minh, ở quê lên nhưng em đã tốt nghiệp đại học và đang làm cho một công ty xuất nhập khẩu tầm cỡ của nhà nước lúc bấy giờ.
Bố mẹ chồng tôi không phải là người ham giàu nhưng có lẽ bố mẹ hi vọng sau này những đứa cháu nội của mình được sung sướng, được thừa hưởng gien thông minh của cha mẹ (chồng em cũng là kỹ sư đại học Bách Khoa), em nói với tôi rằng thông minh là điều rất quan trọng : tiền bạc không thể nào mua được, cần cù không thể nào bù được. Em cũng nói với tôi tiêu chuẩn em chọn chồng là có trình độ từ đại học trở lên, điều đó cách đây hơn hai mươi năm thật không dễ. Cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, thì tiền đâu mà học với hành!
Bố thích em hơn tôi. Bố hay lên nhà vợ chồng em. Bố khó khăn với tôi bao nhiêu thì với em bố lại thân thiện bấy nhiêu. Em hãnh diện vì điều này, có lần em nói thẳng với tôi : chắc tại chị sống sao đó nên bố không ưa chị, chứ với em bố đâu có như thế ! Tính em hay nói thẳng, em nói mà không cần biết cảm nhận người nghe ra sao. Biết tính em nên tôi không bực mình, cũng chẳng trả lời một tiếng, im lặng nhưng buồn thấm thía, thật sự tôi không giận em bởi tôi nghĩ rằng người ta gặp nhau, thương nhau trong cuộc đời đều là có cái duyên cả. Nếu em thương và lo cho bố thì trách nhiệm trên vai tôi cũng nhẹ đi được nhiều phần, vậy tại sao tôi lại ganh tị với em ?
Một thời gian dài dễ chừng hơn mười mấy năm... em và tôi không gặp nhau, bố không lên nhà em nữa, mà em cũng chẳng ghé cha mẹ chồng lấy một lần. Tôi biết có điều gì đó xảy ra nhưng không dám hỏi, bố mẹ cũng không nói.
Được tin bố mất, em về, nhưng chỉ như một người khách.
Mẹ đưa áo tang cho em, em không mặc.
Ngày đưa bố rời xa gia đình, em cũng đến, vẫn là một người khách.
Giây phút cuối cùng mẹ kiên nhẫn đưa áo tang cho em, nhưng em vẫn không nhận.
Hơn hai mươi năm tôi đã quen với tính cách của em rồi. Tôi và Phượng đã không hiểu rõ về em. Giá như ngày ấy tôi và Phượng đừng lên kế hoạch, đừng làm bà mai cho em... những gì đã qua làm sao lấy lại ? Tôi không buồn cho bố mà tôi buồn cho em. Người xưa nói : "Sóng trước đổ đâu thì sóng sau đổ đó", " Nghĩa tử là nghĩa tận". Cha mẹ có như thế nào thì cũng là cha mẹ, tôi thấy bố mẹ đâu có gì quá đáng để em cư xử thế này ? Chẳng biết bố đã làm gì khiến cho em giận đến thế ? Em có giận bố thế nào cũng hãy nghĩ đến mẹ. Một bà mẹ chồng mà ngay từ đầu em không thích. Mẹ vẫn thương em mặc dù đôi lần em tỏ thẳng thái độ không cần. Em có mấy đứa con là bấy nhiêu lần mẹ lên nuôi em đẻ, thời gian không tính bằng ngày mà là vài tháng nhưng hình như xong công thì rồi việc. Em trả công cho mẹ xứng đáng rồi thôi, không một lần thăm viếng. Em thật sòng phẳng đến lạnh lùng.
Có bao giờ em nghĩ : mình đã làm cha mẹ, thì dù có chăm sóc yêu thương con cái hết lòng thì chưa chắc chúng đã hoàn toàn hài lòng về mình, huống gì là cha mẹ chồng. Em có ba đứa con, hãy dành phước hạnh cho con, tôi mong em suy nghĩ lại, tôi mong một ngày nào đó, em sẽ khác hôm nay, điều đó sẽ tốt cho em hơn...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét