Bài chia sẻ của chị Maria Rose Vũ thị Loan
(Bề trên Tổng quyền Tu viện Mân Côi Chí Hòa)
Câu chuyện xẩy ra vào lúc 17 giờ 45 ngày 08-12-2011.
(Bề trên Tổng quyền Tu viện Mân Côi Chí Hòa)
Câu chuyện xẩy ra vào lúc 17 giờ 45 ngày 08-12-2011.
Ngày
hôm ấy, khi nhận được tin Ông Cố Phêrô Nguyễn Văn Bảnh, Ba của chị M.Têrêsa Nguyễn Thị Mỹ Dung được Chúa gọi về. Thánh lễ an táng sẽ cử hành
lúc 08 giờ sáng ngày 09-12-2011 tại Nhà Thờ Phan Rí. Chúng tôi, 20 chị em Mân
Côi, đã thuê một chiếc xe 29 chỗ, khởi hành từ Sài gòn đi Phan Rí chia buồn với
gia đình chị Mỹ Dung và dự lễ an táng. Phái đoàn dự định sẽ dừng chân tại Phan
Thiết, nghỉ qua đêm tại nhà chị Hoàng Yến, rồi sáng hôm sau sẽ tiếp tục đoạn
đường từ Phan Thiết tới Phan Rí.
Khi
đi xe, chúng tôi có thói quen đọc kinh Mân Côi chung với nhau. Hôm ấy, sau những
tràng chuỗi Mân Côi dâng kính Mẹ và cầu nguyện cho linh hồn ông cố vừa qua đời,
Chị Hồng Thúy nói với mọi người : “Lần
chuỗi xong thấy lòng mình ấm hẳn lên rồi”. Chỉ khoảng 10 phút nữa là đến nơi
chúng tôi dừng chân và dùng cơm tối. Chị em đang vui vẻ trò chuyện bên nhau thì...
ẦM một cái… chiếc xe conteneur húc mạnh từ phía sau đẩy xe chúng tôi
phóng sang bên trái đường và đâm vào một xe tải đang chạy ngược chiều. Cuộc
đụng chạm kinh hoàng : xe chúng tôi đã bị tai nạn !
Tôi
ngất lịm ngay sau tiếng “ẦM” ấy. Khi tỉnh lại, tôi thấy đầu chiếc xe tải dập
nát ngay trước mặt và người ta đang cố kéo thi thể người tài xế xe
tải xấu số xuống khỏi cabine. Thân xác anh rũ rượi, mềm nhũn. Anh đã tắt thở !
Tôi
cảm thấy khuôn mặt tê rát và ướt sũng, đưa tay lau nhẹ mới biết mình đã bị
thương. Thấy tôi máu chảy đầy mặt, người ta kéo tôi ra khỏi xe và đưa đi cấp
cứu. Tôi cố ngoái lại nhìn chiếc xe thấp bé của chúng tôi dập nát bên chiếc xe
tải và rùng mình nghĩ đến sinh mạng của chị em. Tôi run rẩy trong lời cầu
nguyện, một lời cầu nguyện rất đỗi thiết tha và hoàn toàn tín thác vào Chúa : “Lạy Chúa, đối với Chúa, không có gì là không
thể làm được” (x. Lc 1, 37). Xin Chúa cứu chị em chúng con !
Chị
Tịnh Khiết, ngồi bên tôi, còn tỉnh táo, thấy hết sự việc, sau đó đã kể lại tình
hình lúc bấy giờ : “Khi tai nạn xảy ra,
xe tối om, lại tràn ngập bởi những mảnh vụn kính xe. Tài xế và chị Hoàng
Xuân ngồi phía sau máu me đầy người, bị kẹt cứng trong ghế. Mấy
chị bị gãy chân không thể tự mình di chuyển được, đang kêu cứu. Nhìn về phía
sau, hình như có khói ! Nghĩ đến tình trạng cháy xe có thể xảy ra, nên các chị
còn đi lại được, nhảy vội ra ngoài qua các cửa sổ và cầu cứu mấy thanh
niên địa phương đến phá cửa xe, giúp đưa những người còn lại ra khỏi xe...
Lúc đó, trời mưa lất
phất nhỏ hạt và tối om, đường không có điện, hai bên là cánh đồng. Sau một
lúc tìm gọi xe, mấy chiếc honda của người địa phương đã chở vài chị đến
trạm y tế gần đó. Trạm y tế không có phương tiện, lại chờ gọi taxi để
đưa nạn nhân đến bệnh viện đa khoa tỉnh. Thế rồi, một người địa phương tốt
bụng đã dùng chiếc xe tải nhỏ của mình để chuyển giúp các chị bị gãy chân
tay đến thẳng bệnh viện đa khoa tỉnh Bình Thuận.”
Một
chuyến đi không đạt mục đích !
Nằm
tại bệnh viện Đa khoa Bình Thuận, tôi nhớ đến Ông Cố Phêrô vừa qua đời, tôi
thương cảm sâu sắc gia đình chị Mỹ Dung, tôi lo lắng cho chị em vừa gặp nạn,
tôi nghĩ đến nỗi âu lo của các Bề trên và các chị em trong Dòng cũng như của
những người thân, tôi cầu nguyện cho người tài xế xe tải đáng thương…
Trong
khi được cấp cứu, đầu óc tôi khá tỉnh táo. Có người đang thấm khô vết thương
của tôi nói với ai đó rằng tôi bị chấn thương đầu, máu chảy nơi tai, mũi và
miệng… Tôi không làm nghề y, nhưng tôi cũng hiểu được với nguy cơ ấy thì tôi có
thể rơi vào 1 trong 3 trường hợp : một là chết, hai là mất trí và ba là sẽ bình
phục. Nếu não tôi có vấn đề, tôi có thể rơi vào hôn mê bất cứ lúc nào, nên tôi
trân trọng và ý thức từng nhịp thở trong những giây phút còn tỉnh táo và rất quý
báu ấy, kèm theo những tác động yêu mến và hiến dâng để dọn mình chết lành…
Những
giây phút ấy đối với tôi quả là một cuộc chiêm niệm tuyệt vời. Tôi như sắp phải
vẽ lại sự thật đời mình trước Thiên Chúa, cũng như sắp được nghiệm ra những mầu
nhiệm đã một đời tìm kiếm. Tôi thầm thĩ nguyện cầu cho các chị em đang lâm nạn.
Tôi nghĩ đến hai Bà và các chị em đang ở nhà và các cộng đoàn, tôi nhớ đến gia
đình, những người thân quen đã một lần đi qua trong đời tôi. Tôi lưu luyến ôn
lại những kỷ niệm còn đậm nét trong tâm trí và định rõ từng chi tiết của nó. Tôi
thực sự yêu mến cuộc sống này. Tôi muốn gặp lại mọi người tôi thương mến. Lòng
tôi bám chặt vào lời thánh vịnh 36,5 : “Hãy
ký thác đường đời cho Chúa, tin tưởng vào Người, Người sẽ ra tay”. Tâm trí
tôi lúc ấy như được bay bổng khỏi mọi ràng buộc để nhìn sang một thế giới khác,
và tôi nghiệm ra : Không có góc nhìn cuộc sống nào tốt hơn là nhìn nó khi đối
diện với cái chết.
Sau
khi được cô y tá khâu lại những vết thương trên mặt, tôi tiếp tục đi vào viễn
tượng : Nếu lúc đó tôi không tỉnh lại thì cái chết của tôi khá nhẹ nhàng và
nhanh chóng. Người ta sẽ đặt tôi vào một manh chiếu bên vệ đường. Tôi sẽ trở về
Nhà Dòng với một thân xác bất động. Chị em sẽ bỏ tôi vào quan tài và tổ chức lễ
an táng, đem tôi đến lò thiêu và rồi, một chút tro tàn được lưu giữ trong Núi
Đá, nơi an nghỉ của Hội Dòng mang tên Cộng Đoàn Thiên Quốc. Phần tro tàn còn lại sẽ mất hút trong bầu
trời này…
Tôi
trở về thực tại khi cô y tá đến đẩy tôi đi qua các phòng chụp X quang và CT. Lúc
đó, lòng tôi cảm thấy những giây phút hiện tại vô cùng quý báu. Tôi trân trọng
và ý thức từng giây phút đang qua đi để có những khoảnh khắc thật tròn đầy
trong Thiên Chúa… Tôi muốn được nhìn lại một lần các chị em vừa gặp nạn, nhưng
ước nguyện không đạt được trong lúc này vì ai nấy đều đã có chỗ của mình trong
các phòng cấp cứu. Tôi nghĩ các chị em cũng đang cầu nguyện và có tâm trạng như
tôi. Tôi phó thác tất cả cho tình thương của Chúa và Mẹ Mân Côi. Tôi tiếp tục
đếm trên ngón tay những lời Kinh Mân Côi vì tôi muốn được chết trong khi miệng
đọc kinh Kính Mừng Mẹ…
Khi
các xét nghiệm đã xong, người ta đẩy tôi về phòng bệnh, đầu óc tôi vẫn tỉnh táo
và lòng tôi thầm thĩ những lời nguyện xin. Ít phút trôi qua… Một bác sĩ, giọng
nói vui vẻ, đến báo cho tôi biết là không có dấu hiệu nào nguy hiểm đến tính
mạng cho tất cả chúng tôi, các vết thương sẽ được bình phục với thời gian… Tôi
sung sướng quá, chúng tôi đã được cứu sống. Cảm tạ Chúa ! Tôi nghẹn lời trong
tâm tình tạ ơn Thiên Chúa đã “cứu gỡ mạng
tôi khỏi chết, và tôi sẽ lại bước đi trước mặt Người, trong miền đất dành cho
kẻ sống” (TV 114, 8). Tôi cầu nguyện cho mọi người đã cứu và chữa trị cho chúng
tôi tại bệnh viện Đa khoa Bình Thuận này. Đặc biệt chúng tôi được chị BTTQ, chị
PT Bích, chị Thùy Anh và Hoàng Yến là chị em trong Dòng, đã từ Đàlạt đi Phanrí
và đến ngay với chúng tôi khi vừa được tin. Ngoài ra, các cha, các tu sĩ và một
số người thân của chị em cũng đến thăm và túc trực bên chúng tôi suốt đêm hôm
ấy.
Rõ
ràng, cái chết có đến hay không, thì vụ tai nạn vừa qua cũng là một dấu nhấn
của tình yêu thương. Không gì kinh hoàng hơn mà cũng tràn đầy tâm tình tạ ơn
hơn là sau một tai nạn kinh hoàng. Không ai lý giải được hoàn cảnh quá éo le của
chị em chúng tôi lúc bấy giờ. Trong khi chiếc xe của chúng tôi vừa nhẹ vừa
thấp, bị hai xe trọng tải lớn húc đập từ hai phía mà chúng tôi không ai bị tử
thương. Đúng là “thập tử nhất sinh”, có tới 10 lối ngõ dẫn đến cái chết và chỉ
còn một con đường sống, nhưng Chúa lại mở cánh cửa con đường sống để chúng tôi
bước vào. Theo nhiều người chứng kiến tận mắt thì đây quả là một phép lạ !
Vâng, lạy Chúa, “cho dù con gặp bước ngặt
nghèo, Chúa vẫn bảo toàn mạng sống con” (TV 138, 7). Thiên Chúa giầu tình
thương, bàn tay Ngài hướng dẫn mọi sự và Ngài có thể biến sự ác thành sự lành. Thiên
Chúa không bao giờ muốn điều xấu cho con người nhưng Ngài có thể dùng những khó
khăn trắc trở để chấn chỉnh mọi hoàn cảnh. Chúa cho chúng tôi nghiệm ra điều
tốt lành trong sự dữ, Ngài khơi lên hạnh phúc từ những bất hạnh. Chúng tôi nhìn
lại biến cố ấy như một mạc khải của Thiên Chúa về Tình Yêu vừa sâu đậm vừa bí
nhiệm của Ngài. Hiểu
thế nên từ đấy, chúng tôi liên tục sống tâm tình tạ ơn, chúng tôi nhắc nhở nhau
về những điều kỳ diệu Chúa làm mà “suy niệm trong lòng”.
Chị Tịnh Khiết, một trong bốn chị em được thoát nạn chia sẻ như sau :
“Tôi không hiểu tại sao trong lòng
chiếc xe ấy, tôi lại được bình an. Tôi chỉ có thể hiểu được sự may mắn đó khi
nhìn nó như một hồng ân được tặng ban.
Chị
Thụy Miên, phụ trách cộng đoàn Lộ Đức Bảy Hiền, gẫy tay và chấn thương mặt cũng
chung tâm tình tạ ơn ấy :
“Tôi chỉ biết cảm tạ Chúa, Đấng đã thử
thách tôi rồi lại cứu chữa tôi. Đấng đã cho tôi đến gần cái chết như một tích
tắc rồi lại cho tôi sống. Với biến cố này, tôi cảm nhận như cái chết luôn ở bên
tôi và có thể đến với tôi bất cứ lúc nào. Tạ ơn Chúa đã giữ gìn tôi”.
Chị Minh Hằng, bị chấn thương nhẹ ở
mắt và chân, cũng đồng cảm nghĩ :
“Sau biến cố tai nạn ngày 8 tháng 12 vừa
qua, tôi càng xác tín hơn vào tình thương của Chúa dành cho Hội Dòng cũng như
cho riêng tôi. Hành trình cuộc đời của chị em chúng tôi dù thế nào đi nữa thì
cũng không ra khỏi vòng tay yêu thương của Thiên Chúa. Tôi nghĩ như thánh
Phaolô : “Hãy tạ ơn Chúa trong mọi hoàn
cảnh” (1Tx. 5, 18). Tôi muốn sống hết mình với Chúa và tha nhân trong giây phút hiện tại để tôi
không phải hối tiếc khi rời bỏ cuộc sống này bất cứ lúc nào”.
Chị
Vũ Hồng, bị bể xương bánh chè, trong suốt thời gian nằm viện chị luôn cảm tạ
Chúa. Khi vừa xuất viện về đến nhà, chị chia sẻ :
“Đúng là một hồng ân lớn lao Chúa ban
cho, không ai bị quá nặng đến nỗi mất mạng hay không chữa được. Hôm đó ngày lễ
Đức Mẹ, chính Đức Mẹ đã ra tay phù giúp. Đức Mẹ đã ban cho chúng ta một ơn lớn
lao, mỗi chị em có những thương tích nặng nhẹ khác nhau, nhưng đều vừa sức của
mình”.
Được khơi nguồn từ tâm tình
tạ ơn Thiên Chúa, chúng tôi muốn để cho lòng biết ơn được tiếp tục dâng lên như
lời ca tri ân đối với Quý cha, Quý Bề trên và toàn thể chị em trong Hội Dòng,
các thân nhân và ân nhân xa gần, trong đó có các Cựu Mân Côi trong và ngoài nước.
Là người đại diện chị em tiếp nhận sự giúp đỡ của những bàn tay và tấm lòng
nhân ái ngay từ giây phút đầu, chị Tịnh Khiết đã bộc bạch tâm tình :
“Tôi không khỏi nghẹn lời khi nhớ lại những
khuôn mặt ấy. Những khuôn mặt của tình người ấy, vượt quá lòng mong đợi… Và cho
đến hôm nay, nhiều người, bằng những nghĩa cử thân thương, qua việc ân cần thăm
hỏi, cùng tới lui giúp đỡ, sẵn sàng liên đới sẻ chia hay âm thầm nhớ tới trong
khi nguyện cầu… Một chút lắng sâu, tôi nghe lòng áy náy, chẳng biết phải nói
sao hay diễn tả thế nào để đáp trả những món quà vô giá này. Quả thực, một biến
cố đau thương nhưng phủ đầy tình thương. Vì vậy, nỗi đau như được giảm nhẹ và sự
thương như lại lóe lên niềm vui của tình Chúa, tình người…”
“ Khi không thể đi được, tôi cần đến sự
giúp đỡ của người khác biết bao, cần đến chị em biết chừng nào ! Và rồi, tôi đã
được hưởng sự giúp đỡ ấy vượt quá điều tôi đáng được hưởng. Thật vậy, tại bệnh
viện hay ở nhà, tôi đã được nhiều người đến thăm. Là một người em nhỏ trong
Dòng, tôi không cảm động sao khi được cả các chị lớn chăm sóc cho tôi ? Tôi thấy
mình may mắn quá. Tạ ơn Chúa và cám ơn mọi người.
Đứng
trước thử thách, mỗi người có một cách nhìn khác nhau. Có thể có người coi đó
như một thảm họa ; người khác coi như một cơ hội để thanh luyện. Người này tìm
trong đó một bài học quý giá cho cuộc sống ; người kia thấy đó là yếu tố để
thăng hoa tâm hồn. Chị Phạm Loan, phụ trách cộng đoàn Mai Khôi, bị chấn thương
cột sống cổ, chia sẻ :
“Tai
nạn đã xảy ra với một số chị em đại diện Dòng đi thi hành một nghĩa cử bác ái.
Chúa muốn nói gì với Hội Dòng ? Chúa muốn nói gì với từng người ? Phải chăng
Người đang chuẩn bị một điều gì, hay ban tặng một ơn thiêng nào đó cho chúng ta
qua biến cố này? Qua sự thương yêu chăm
sóc của chị em trong Dòng, qua người thân, qua bạn bè, tôi thấy mình đã nhận
được “ gấp trăm” ngay ở đời này như lời Chúa đã hứa”.
Chị
Hoàng Xuân, phụ trách cộng đoàn Song Vĩnh, bị gẫy 2 chân và chấn thương mặt,
trong lúc đau đớn, đã lâm râm thân thưa với Chúa bằng chính lời nguyện của Chúa
Giêsu : “Xin cất chén này cho con. Nhưng xin
đừng theo ý con, mà theo ý Cha.” Chị tâm sự :
“Khi tôi nghĩ đến Chúa Giêsu đau đớn
trên thập giá, tôi lại thấy mình hạnh phúc vì được chia sẻ cái đau với Chúa…Tôi
cảm tạ Chúa cho tôi cơ hội nên giống Chúa. Tôi thầm nhủ: khi khỏe lại, tôi sẽ
phải sống hết tình hơn nữa với Chúa, với Nhà Dòng, với chị em và với mọi
người”.
Chị Phạm Nhẫn, người lớn tuổi nhất trong chuyến đi, bị chấn thương mặt, xác tín hơn vào một việc đạo đức vẫn luôn thực hành trong đời sống :
“Biến cố này làm tôi xác tín hơn vào một
điều tốt tôi vẫn thực hành. Đó là, mỗi khi đi đây đi đó, tôi luôn cầu xin cùng
thiên thần bản mệnh gìn giữ tôi. Các Ngài sẽ đẩy lui sự dữ và tìm cách chở che
tôi. Nếu có điều gì không may xảy ra, tôi tin rằng Thiên Chúa sẽ sai Thiên Thần
đỡ nâng tôi và đưa tôi thoát khỏi hiểm nguy. Tôi tin Thiên Chúa chỉ muốn điều tốt
cho tôi nên tôi thấy an vui trong biến cố này”.
Là người ngồi trên cùng với tài xế, chị Trí Diễm nhìn thấy chiếc xe của mình đang lao trực diện về phía xe tải chạy ngườc chiều và nắm chắc cái chết trong tay, nhưng ngay lập tức, chiếc xe lại được quẹo sang một hướng khác, chị kể lại :
“Khi thấy mình đối diện với xe tải đang
phóng tới, tôi nghĩ cái chết đến với mình trong tích tắc, nhưng chiếc xe lại quẹo đầu sang bên phải rồi đụng cái rầm…Chiếc ghế của tôi bật lên và đẩy tôi đứng phắt
dậy về phía trước, đầu tôi ló ra phía ngoài xe đã vỡ kính. Vài giây phút định
thần, tôi thấy mình còn sống và tôi tự hỏi : Chúa muốn tôi sống để làm gì ? Chúa
muốn nói gì với tôi đây ? Và từ lúc đó tôi quyết tâm sống mỗi phút giây thật
tròn đầy để Chúa đến với tôi lúc nào cũng được. Tạ ơn Chúa ! ”
Chị Kiều Thu, bị thương nhẹ nơi đầu và mặt, cũng chia sẻ như sau :
“Qua biến cố, chắc chắn mỗi chị em đều nhận được một thông điệp từ Cha Trên Trời, để có thể đi tiếp cuộc hành trình trong niềm tin yêu và phó thác. Với tôi, câu trả lời ĐƠN GIẢN CHỈ LÀ TÌNH THƯƠNG. Vì tôi không thể giải thích gì khác hơn”. Tạ ơn Chúa là Đấng giầu tình thương !”
Chị Thanh Trinh, bị chấn
thương nhẹ ở lưng, đã nhận ra “bài học tỉnh thức” mà Chúa muốn nhắn gởi cho chị
và cho mọi người :
“Biến cố 08-12-2011 cho tôi một bài học về sự tỉnh thức,
một sự tỉnh thức đầy trách nhiệm cá nhân nhưng cũng tràn đầy tin tưởng vào
Thiên Chúa là Đấng quyền năng và giàu lòng nhân hậu. Xin tạ ơn Chúa về một kinh
nghiệm sống tỉnh thức Ngài đã ban cho tôi.”
Chị
Tươi, bị chấn thương nhẹ, qua biến cố này, cũng nhận ra bài học Chúa muốn huấn
luyện mình:
“Tôi đã học được bài học sẵn sàng và tỉnh thức một cách cụ
thể. Chúa gọi bất cứ lúc nào và tôi phải thưa ngay khi được gọi. Giữa lúc sống
chết bất phân ranh giới, tôi chỉ còn thấy sự diệu kỳ của bàn tay Thiên Chúa
quan phòng. Thấy chị em bị đau đớn, tôi rất muốn được gánh lấy phần nào những
đau đớn của chị em”.
Chị
Bích Hợp, không bị một vết trầy xước nào, bản tính thường ngày nhút nhát nhưng
hôm đó thật dũng cảm :
“Lúc đó tôi quên hết sợ hãi, chỉ thấy thương các chị và
lăn xả vào mọi việc cần thiết để giúp các chị. Một mình tôi trở lại cái xe tối
om ấy để lấy ra các túi xách cho các chị. Tôi đã học được bài học vượt khó để
lo cho người khác chứ không nghĩ gì đến mình nữa. Tôi không được nếm cái đau
như các chị. Có lẽ Chúa thấy tôi chưa đủ sức chịu đựng nên đã cho tôi cảm giác
bay bổng trong xe khi xảy ra sự cố”.
Nếu nhìn tất cả trong viễn
tượng của tình yêu, tôi sẽ thấy mọi sự có ý nghĩa và mang nét đáng yêu của nó.
Không có cái gì mới mà chẳng qua một cơn đau. Biến cố nào cũng mang một giá trị mặc khải. Chị Thanh Thủy,
phụ trách cộng đoàn Mẫu Tâm, người cao lớn và khỏe mạnh, giờ đây bị giới hạn
đến từng bước đi, nằm bất động với đôi chân bị gẫy ba khúc, rất đau đớn đã
nghẹn ngào tâm sự :
“Thật bất ngờ, thật đau đớn và thật khó
hiểu trước thử thách to lớn này. Trong đau đớn, tôi vẫn cố gắng cầu nguyện và
tin rằng mọi người cũng đang cầu nguyện cho tôi được vui lòng xin vâng Ý Chúa
và nhận ra điều Chúa đang muốn nơi tôi và muốn cho tôi.”
Thiên Chúa ban cho con người đủ sức để sống với mọi hoàn cảnh. Do đó mỗi khi gặp thử thách bất thường, Chúa lại ban cho những ơn nâng đỡ khác thường. Chị Nguyễn Soi, bị thương mặt và chân đã cảm nghiệm được điều ấy :
“Tai
nạn khủng khiếp và bất ngờ quá, mất mát nhiều thứ, nhưng Chúa lại ban tình
thương và bù đắp lại bằng những ơn lành khác. Tôi tạ ơn Chúa, cám ơn chị em,
cám ơn mọi người đã hiệp thông chia sẻ với chúng tôi”.
Suy
đi gẫm lại, tôi càng thấy rõ bàn tay Thiên Chúa đã an bài mọi việc mà con người
không hề hay biết. Người làm mọi việc khác với điều chúng ta suy nghĩ và chăm
sóc chúng ta bằng cách chúng ta chẳng nhận ra.
Chị Hồng Thúy, phụ trách cộng đoàn Phước lộc, bị gẫy tay trái, bị thương chân và xuất huyết nhẹ bán cầu não trái, đã cảm nhận rằng :
Chị Hồng Thúy, phụ trách cộng đoàn Phước lộc, bị gẫy tay trái, bị thương chân và xuất huyết nhẹ bán cầu não trái, đã cảm nhận rằng :
“Trong cơn bấn loạn, tôi vẫn được bình
tĩnh để nhận ra sự quan phòng của Chúa trên đoàn con cái và để lo cho chị em
tôi về đến bệnh viện cấp cứu. Một tai nạn khủng khiếp nhưng Chúa vẫn có cách để
giữ lại mạng sống chúng tôi. “Tạ ơn Chúa đã dựng nên chúng con cách lạ lùng (TV
139, 14) và cứu chúng con còn lạ lùng hơn nữa” (Thánh Augutinh). Cảm tạ Chúa vô
cùng đã đong đầy chúng tôi bằng tình thương của Chúa”. Cám ơn Hội Dòng và những
người thân quen đã hết tình chăm sóc chúng tôi”.
Chị
Nguyệt Hằng, ngồi phía đầu xe, chỉ va chạm nhẹ vì cảm nhận như có bàn tay Chúa
bảo vệ mình :
“Theo sự thường thì chỗ tôi ngồi không
thể không bị va đập mạnh, nhưng lúc đó tôi cảm thấy như có người bảo vệ mình,
tôi nhìn rõ mọi chuyện xảy ra nhưng tôi vẫn ngồi yên trên ghế. Có lẽ Chúa muốn dành
ra mấy chị em khỏe mạnh để giúp đỡ nhau”.
Giữa
lúc “tính mạng ngàn cân treo sợi tóc” thì chỉ còn một cách là “Chúa sẽ ra tay”,
bởi vì “Chúa biết rõ chúng tôi cần gì trước
khi chúng tôi cầu xin Người” (Mt 6,8). Sau khi gặp tai nạn, chị Vũ Phước có
khuôn mặt má to má bé, đã chia sẻ như sau :
“Ngay trong khoảnh khắc
“sinh tử dài bằng tích tắc” ấy, tôi cảm nghiệm sâu sắc bàn tay quan phòng kỳ
diệu của Thiên Chúa trên sinh mạng con người : “Lạy Chúa, từ âm phủ Ngài đã kéo con lên, tưởng đã xuống mồ mà Ngài
thương cứu sống” (TV 30, 4). Hơn bao giờ hết, tôi ý thức sâu sắc về sự vô
thường, ngắn ngủi của một kiếp người. Không ai biết chắc được điều gì sẽ xảy ra vài giây sắp tới ngoài Thiên Chúa”.
Đôi khi Thiên Chúa cũng thúc giục ai
đó làm một điều gì nhằm ích lợi về sau, nhưng thường lúc đó họ không hay biết.
Sau này khi có chuyện xảy ra, họ mới thấy mình đã có linh tính trước. Chị Trịnh
Sinh, y tá, được “bình an vô sự” trước khi lên xe, lấy mang theo một bịch bông
cứu thương, chị nói:
“Một cách tự nhiên và không suy
nghĩ, khi ra xe, tôi ghé tủ thuốc lấy bịch bông cứu thương mang theo. Khi
chuyện xảy ra, tôi mới thấy Chúa đã an bài cho hành động của tôi. Khi chị em bị
thương, tôi có bịch bông ấy để rịt các vết thương, rất hiệu quả, chị em không
bị mất nhiều máu. Lúc đó, tôi bình tĩnh một cách khác thường để có thể lo cho
chị em. Tạ ơn Chúa, ơn này làm sao đền đáp ?”
Thật ra, biến cố nào cũng chuyển tải
những giá trị và ý nghĩa của nó. Biến cố không đến rồi qua đi như một may rủi,
cũng không phải chỉ tác động đến những người trong cuộc, nhưng là một bài học
quý giá cho mọi người. Thiên Chúa có nhiều cách thể hiện ý muốn của Ngài. Một
biến cố không mong đợi vẫn là những ngôn từ Chúa dùng để nói cho con người về
tình yêu của Ngài cách cụ thể và chân thực.
Cho tới hôm nay, sau 2 tuần chúng
tôi được điều trị khẩn cấp và chu đáo, phần đông chúng tôi đã có thể tiếp tục
các sinh hoạt chung của cộng đoàn. 6 chị bị thương nặng còn cần một thời gian
nào đó để hồi phục: ba tháng, sáu tháng hay một năm… tùy vào thể trạng mỗi
người. Đối với chúng tôi, thời gian dài ngắn không còn quan trọng nữa, nhưng
điều quan trọng hơn cả là một kinh nghiệm sống : kinh nghiệm về chỗ đứng của
Thiên Chúa trong cuộc đời mình. Kinh nghiệm về thân phận con người trong cuộc
đời này. Kinh nghiệm về thái độ sống trước một biến cố vui hay buồn, về việc
cho đi và đón nhận trong tình liên đới với tha nhân… Và còn rất nhiều bài học
khác, bài học chung cho mọi người, bài học riêng của từng người. Tất cả đều giúp
chúng tôi làm sao sống hết mình với cái thời của mình để khi cái kết cục đến,
thành quả của mọi cố gắng sẽ là cửa ngõ dẫn về bến Thiên đàng.
Như mặt trời làm tươi nở những cánh
hoa mà đêm đen đã khép lại, tình yêu Thiên Chúa luôn khơi động niềm vui, vực
dậy lòng người sau những vất vả nhọc nhằn. Thiên Chúa có nhiều cách diễn tả
tình yêu của Ngài. Ngài đang dùng những cánh tay nối dài của Ngài là Quý cha,
các tu sĩ, toàn thể chị em trong Hội Dòng, cách riêng các chị y tá, thân nhân,
bạn hữu xa gần để yêu thương chúng tôi bằng một sự dịu dàng và thân tình vượt
quá điều chúng tôi mơ ước hay cảm nghĩ.
Chúng tôi không dám xin Chúa cho khó khăn xảy đến, nhưng khi nó đến rồi,
chúng tôi lại thấy đó như một hồng ân. Vì vậy, điều chúng tôi muốn diễn tả
trước Thiên Chúa và mọi người sau khi nhìn lại biến cố tai nạn vừa qua là sống
tâm tình của Thánh Phaolô : “Mỗi ngày tôi
cảm tạ Thiên Chúa và cầu nguyện cho mọi người” (Phil 1, 4)
Ghi lại ngày 22-12-2011
Tại Chí Hòa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét