Tôi chẳng biết mình có giống được Giêsu phần nào không ? Tôi chỉ biết mình có một tâm hồn, một cảm xúc rất rõ nét khi nhìn thấy cảnh khổ của một người nào đó, dù cố tình muốn biết hay đôi khi chỉ là bất chợt.
Đọc bài LUPE xong, tôi thoáng nhớ lại một lần cũng đã lâu lắm rồi...
Lúc đó tôi ở căn hộ trong một chung cư cũ. Chung cư ở ngay chợ nên có người ăn xin khá là đông, nhưng tôi thương cảm nhất vẫn là mấy người dân tộc Thượng, đen nhẻm, gầy còm, con nít thì ở trần, có khi ở truồng nữa, tóc tai bù xù, xơ xác. Họ đi xin, có khi thì đi bán vé số. Thường buổi cơm chiều mỗi ngày tôi nấu nhiều hơn một chút. Ăn xong tôi xách bịch nilon đựng cơm và thức ăn xuống cho họ, cả nhà họ đang quây quần bên nhau chỉ với một cái thau ở giữa, mạnh ai nấy xúc nên thấy tôi họ vui lắm, chắp tay xá và cám ơn lia lịa.
Có một buổi trưa cuối tuần, đang định đóng cửa đi ngủ thì có hai đứa nhóc người thượng mời tôi mua vé số, tội nghiệp chúng nên tôi mua cho mỗi đứa một tờ, nhìn cái bụng lép kẹp của tụi nó, tôi mở cửa bảo vào nhà tôi lấy cơm cho ăn, may mà còn chút thịt luộc với canh. Chúa ơi ! tụi nó ăn sạch sẽ cơm và canh, thịt thì chừa lại. Chỉ vào miếng thịt. tôi hỏi sao không ăn ? Tụi nó lắc đầu bảo không biết ăn thịt. Tất nhiên cuộc đàm thoại nảy giờ chỉ là bằng tay thôi. Có một nỗi xót xa trong lòng tôi.
Ngồi nhìn tụi nó ăn, ngửi thấy mùi hôi từ thân thể gầy ốm lâu ngày không được tắm, thương quá, tôi lôi hai đứa xuống bếp, lột quần áo ra, lấy xà bông làm một cuộc thanh tẩy. Đổ dầu gội lên tóc, không có một miếng bọt vì quá dơ, tới lần thứ ba mới hoàn tất xong mớ bòng bong đó, rồi tôi xát xà bông lên người và kỳ cọ cho chúng, vừa kỳ cọ vừa xối nước liên tục, đã quá, chúng cười thích thú và miệng huyên thuyên từng tràng tiếng thượng mà chỉ chúng nó mới hiểu. Nửa giờ đồng hồ sau, quá sạch sẽ, thơm tho nhưng phải mặc lại quần áo cũ thôi, tôi ước gì có được cho chúng bộ đồ mới, tiếc quá nhà tôi không có con nít, đành vậy. Cầm xấp vé số đi bán, chúng lại chắp tay cám ơn.
Rất nhanh sau đó, không đầy 5 phút, chưa kịp đi ngủ thì chúng lại dẫn lên nhà tôi một nhóc nữa, nó ra dấu bảo tôi tắm cho bạn nó. Thôi lỡ rồi, làm ơn thì làm ơn cho trót, tôi lại thanh tẩy thêm một lần nữa cho con nhóc này. Nhìn chai dầu gội đầu hết khoảng một phần ba, tôi mĩm cười một mình.
Khi tôi tắm cho ba đứa nhóc, con trai tôi nhìn mẹ, tôi thấy trong mắt con có cái gì đó... rất đáng yêu, lúc đó con trai được mười tuổi. Một cách rất vô tình và đơn giản, tôi đã dạy con bài học về lòng nhân ái.
Nhưng tôi chỉ làm được có mỗi một lần thôi, chỉ là một phần rất nhỏ, rất nhỏ...
Tương lai của những đứa bé đáng thương này ở đâu ? ở đâu ?
Một câu hỏi nhức nhối trong tôi và của những ai có một tấm lòng thương cảm.
Sẽ không có câu trả lời...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét