Thứ Năm, 21 tháng 1, 2016

Ngày em về

Tôi gọi điện thoại cho Thu, em dâu họ của tôi ở quận 11.
Không có tiếng của Thu, mà là tiếng của em trả lời,
Ủa sao vậy ? Em đang ở Cali mà ! Em về Việt Nam hồi nào mà tôi không biết ???
Em về thật bất ngờ.
Chị em tôi gặp lại nhau sau gần một ngàn ngày xa cách. Em vẫn vậy, vẫn nét hiền hòa, vẫn nụ cười thường xuyên trên môi, em vui với tất cả mọi người chẳng trừ ai. Những ngày cuối ở Saigon em nói chuyện miết đến tắt tiếng luôn.


Em luôn đón và từ giã tôi với cái ôm siết chặt, với những cái hôn thấm tình chị em thương mến. Em giới thiệu với mọi người tình cảm giữa em và tôi. Em và tôi nhắc nhớ nhau chuyện ngày xưa, chuyện một thời nghèo khó.
Tuy chỉ là chị em họ nhưng vì nhà gần nhau,tuổi thơ gắn kết nhiều kỷ niệm nên chúng tôi thân nhau là vì thế. 
Nhớ những lúc ngặt nghèo, những khúc quanh trong cuộc đời em đã luôn bên cạnh tôi, nắm lấy bàn tay tôi.

23 tuổi em vượt biển, nếu ngày đó em không liều mạng tìm sự sống trong cái chết thì hôm nay chắc em vẫn chỉ là...

Gần bốn mươi năm rồi em nhỉ ?
Cám ơn Chúa đã giữ em bình an, để khi vượt lên những đắng cay, gian khổ em đã luôn biết mở rộng vòng tay.
Tôi cảm nhận được rằng chính Chúa thương tôi, qua em Người dẫn tôi vững chân trên bước ngoặt cuộc đời.
Hôm em đến nhà chơi, tôi đãi em món bò bía, chả giò chiên và ốc bươu hấp xả. Tôi đãi mà em vào bếp, em dành chiên chả giò và lạp xưởng, em dành luôn xắt mỏng lạp xưởng nữa chứ ! Mấy tiếng đồng hồ đứng không biết mỏi chân.
Vợ em bảo : chắc hôm nay bên Cali có mưa lớn...
Mà quả thật, hôm đó Cali nơi em ở trời không những có mưa mà lại còn mưa rất lớn...

Em nói với tôi : ba tuần trôi qua nhanh quá chị ! Ngày mai em về rồi !

Tôi cười : mười năm còn nhanh huống gì là ba tuần, Cầu Chúa cho vợ chồng em đi bình an. Nhớ đọc kinh Lòng thương xót lúc ba giờ chiều mỗi ngày. Chị em mình bên nhau trong lời kinh nguyện.
- Em sẽ nhớ đọc, em cũng nhớ chị nữa.
- Chị cũng thế ! Thôi, tạm biệt em... ! Tạm biệt...!


(Chị viết tặng Tân ngày gặp lại...)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét