Thứ Hai, 16 tháng 1, 2017

Cao nguyên chiều cuối năm

Khi cuốn lịch chỉ còn hai tờ cuối : mỏng manh và thật nhẹ.
Tôi lại có dịp trở về ngôi trường cũ. Thiên Hương với ba năm nội trú, đầy ăm ắp những kỷ niệm tuổi còn thơ, ăn chưa no, lo chưa tới, học thì học mà lúc nào ngăn bàn cũng có thức ăn. Ăn bất cứ lúc nào có thể, ăn cái gì cũng ngon, ăn không biết no. Có lần tôi mang theo bánh bao nhân dừa lên giường ngủ, đang ăn rồi ngủ lúc nào không biết. Sáng dậy, tấm drap, mền gối chỗ nào cũng vung vãi nhân dừa. Một buổi tổng vệ sinh đáng nhớ, Dalat phơi đồ rất lâu khô, phải hơn hai ngày tôi mới có mền để đắp trở lại. Vì thế nên năm đầu tiên tôi lên mười ký, học ba năm tôi lên mười lăm ký, tròn mũm mĩm, đến nỗi thầy dạy Anh văn xuống bẹo má tôi : học lớp 10 mà bé tí tẹo, da trắng như sữa vậy, thế em đã biết yêu chưa ? Thầy gọi tôi là măng sữa từ lúc đó.
Thầy tên Đào xuân Mân. 
Giờ học nào thầy cũng có câu :
- Các em lấy vở ra.
Nhưng giọng Huế của thầy rất nặng nên chữ vở thầy cứ nói là "vợ".
Và lần nào tụi con trai cũng đồng loạt trả lời rõ to :
- Thầy ơi ! Em chưa có "vợ"
Những lúc như vậy cả lớp lại có được một phen cười rần rần như vỡ chợ, dãy bàn con trai cười to nhất...

Trước khi đi một ngày, đang đi chợ, bỗng nhiên chân đau khủng khiếp, cái đau bất ngờ trong xương làm tôi không bước nổi. Không mang điện thoại, không biết nhờ ai. Có lẽ khoảng mười phút tôi đứng lặng im với lời cầu nguyện xin Chúa đưa con về. Nương cái chân đau, tôi đạp xe về nhà, hai tay nắm chặt tay vịn, hai chân một bậc thang, tôi cố bò lên lầu trên nằm nghỉ. Cách đây nửa giờ không có vấn đề gì xảy ra, sao bị nhanh thế này ? Ngày mai đi Dalat, rồi về Bảo Lộc, bốn ngày với con đường cao nguyên không bằng phẳng, mệt nha !

Buổi chiều con trai đưa mẹ đi bệnh viện, bác sĩ cho chụp hình khớp gối, đo loãng xương.
Rời bệnh viện với một bịch thuốc. Thôi cố gắng lên !

Tôi đi với Kim Quy.
Trên đường đi, Kim Quy huyên thuyên đủ thứ chuyện, bạn tôi đang sống với ký ức ngày xưa...

Đến Dalat bốn giờ chiều, hai đứa xin chị Huệ cho "tu" trong dòng một ngày. Chị đồng ý ngay. Ngày xưa đi học chị là lớp trưởng, bây giờ chị làm soeur bề trên ở đây. Số chị lúc nào cũng làm lớn...
Chỗ ngày xưa chúng tôi đây rồi : nhà nguyện, phòng ăn, phòng học, phòng ngủ, phòng đồ. Chỗ nào cũng gắn liền với kỷ niệm ấu thơ.

Tôi với Quy đến nhà Kim Thoa. Cổng rào cách nhà khá là xa, Thoa điếc nặng, có gọi sát cửa chưa chắc đã nghe, cửa nhà lại đóng kín thế kia, gọi làm sao, chả lẽ đi taxi đến đây rồi lại quay về ? Tôi đang tìm cách thì bỗng xuất hiện một người hàng xóm rất dễ thương, tận tình, cô ấy giúp chúng tôi.
Thoa và Quy sẽ chằng nhận ra nhau nếu tôi không nói.
Cũng phải thôi, hơn bốn mươi năm rồi còn gì. 
Thoa gầy rộc, ở một mình trong căn nhà gỗ rộng rãi, không gian buồn và lạnh lẽo làm sao !
Kim Quy trườc nhà thờ chánh tòa Dalat

Buổi sáng 30/12/2016 khánh thành trường mầm non Thiên Hương.
Bạn tôi tứ xứ, kẻ biết người không. Gặp mặt không đủ mười đầu ngón tay. Oanh và Thạch cứ nhìn tôi miết và luôn miệng nói :
- Thúy Nga ơi ! Ngày xưa TN đẹp lắm mà, y như búp bê vậy.
Tôi chỉ cười :
- Ừ ! Thì ngày xưa mình là búp bê, còn bây giờ mình là bà ngoại búp bê.
Vẫn còn nhớ ngày nào tôi đứng canh các soeur cho Oanh leo lên cây ổi hái trộm vài trái chưa kịp chín, vị chát thế mà chúng tôi cũng thèm.
Các bạn khen Quy đẹp hơn hồi nhỏ.

Vâng ! Chúa vẫn rất công bằng như vậy mà !

Sau thánh lễ tạ ơn, chúng tôi ngồi ăn bên nhau, ngồi chung bàn với bốn anh chị em ở Ninh Thuận. Em trai Ninh Thuận thấy tụi tôi tuy già nhưng vui vẻ, hòa đồng, em thích lắm. Tôi cười chọc em :
- Nảy giờ em đang tiếp xúc với những người ngày xưa là VIP không đấy, một người học giỏi nhất lớp, một người viết chữ đẹp nhất lớp...

Chia tay nhau với lời hẹn, có dịp mình sẽ thăm nhau.
Chiều Dalat, tôi và Kim Quy đi lại những con đường ngày xưa.
Con đường nào cũng in đầy những kỷ niệm.

Dalat lạnh quá, chỉ có 15 độ C. Trời lại đang mưa, khi to, khi nhỏ.
Tôi với Kim Quy rời Dalat, về Bảo Lộc bằng xe giường nằm. Thật may vì chỉ trong vài giây trước khi lên đường tôi gặp được người hướng dẫn, nếu không sẽ có cảnh hai bà già tay xách nách mang ra trạm chờ xe buýt trong mưa. Đúng là Chúa thương tình chỉ đường dẫn lối. 

Bảo Lộc với đồi chè xanh ngút ngàn, khí hậu ôn hòa, ấm áp, không lạnh lùng như Dalat. Để Kim Quy và Len tâm sự, tôi ra thăm Nhiệm. 
Chúng tôi có một buổi tiệc tất niên đầm ấm bên nhau. 
Kim Quy và Len đã 44 năm giờ mới gặp. 
Lưu bút ngày xưa tụi tôi chuyền nhau viết vào cuối năm học, phải giấu dữ lắm vì các soeur nghiêm khắc, nếu để sr nhìn thấy là bị tịch thu. Vậy mà những con bé học trò vẫn giấu được, đứa nào lỡ bị tịch thu thì làm lại. Tôi đọc lưu bút của Len, của Quy, những trang lưu bút ố vàng theo năm tháng. Thời gian với những thay đổi là thế mà hai bạn tôi vẫn còn giữ được, thật đáng trân trọng. Tôi thấy hình ảnh, chữ viết, tâm tình của bạn bè và tôi trong đó : ngộ nghĩnh, ngây thơ, văn chương hoa lá cành lãng xẹt (chú không phải lãng mạn), đọc xong cùng nhau phá lên cười.
Ôi ! cái tuổi hồn nhiên, tinh tuyền của một thời áo trắng, mượn máy hình về, giấu không cho sr biết, không có chỗ chụp hình, Len leo đại lên đống củi rồi bấm máy, thiệt tình ! Tấm hình có một không hai thuở nào đang nằm trong lưu bút của Quy.

Buổi sáng, Len tiễn bạn về Saigon.
Bảo Lộc nắng ấm, tụi tôi đứng chờ xe trong nắng.
Ngày nào còn đi học ở Dalat, trời lạnh quá, luôn tìm chỗ có nắng mà đứng.
Tôi chợt nhớ lời một bài hát :
"...Nếu có ước muốn trong cuộc đời này,
hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại..."
Lần nào cũng vậy, cứ chia tay là tôi thấy mắt Len như có nước, như thể đây là lần cuối cùng mình được nhìn thấy nhau.
Từ nhỏ, bạn tôi đã là người mềm mỏng, nhỏ nhẹ, nhiều tình cảm. 

Về nhà, chợt nhớ ra chân đã hết đau từ lúc nào không biết mặc dù bịch thuốc vẫn còn nguyên, tôi mang theo nhưng chưa uống một viên nào.
Tôi có cảm tưởng Chúa chăm sóc tôi từ những điều nhỏ nhất.
Bình an biết bao nhiêu. Con xin dâng Chúa lời cảm ơn của con.


(Thân tặng các bạn thân yêu của tôi, một thời nơi ngôi trường nội trú)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét