Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2017

Viết cho người em miền viễn xứ

Đô đang lấy tay che ánh nắng mặt trời
Hi em gái.
Năm hết, Tết đến Xuân lại về mà thiếu bóng Đô, nhớ lắm vì những kỷ niệm và hình ảnh còn y nguyên chưa phai nhòa, chưa kịp xóa vẫn còn trong cell phone, nụ cười rạng rỡ ngày đầu năm bên mâm cơm giỗ mẹ, em đã chuẩn bị tươm tất để đón ông bà, bố mẹ trong 3 ngày tết, là nơi bố mẹ ở lúc sinh thời nên sáng mồng 1 anh chị em, con cháu tề tụ lại sau đó mới ra chùa thăm bố mẹ, bác Viên và Thúy rồi về nhà cùng nhau ăn bữa cơm xum họp trong ngày đầu năm.
Kể từ ngày rời xa Quê Hương, hơn 20 mùa Xuân trên nước Mỹ chị mới có dịp trở về ăn Tết bên nhà nhưng mục đích chính là về giỗ mẹ, mùa Xuân không còn mẹ nhưng chính vì vậy mà anh em có dịp trở về bên nhau, một mùa Xuân đoàn tụ cả họ hàng thật đầm ấm và hạnh phúc nhớ mãi không quên giây phút ấy.

Thắm thoát hết năm, Tết lại về ngày giỗ mẹ gần kề mà vắng bóng Đô, buồn lắm và thương cho cuộc sống ngắn ngủi, nụ cười còn rạng trên mắt, trên môi mà người đã xa rồi, ngồi trên bàn thờ nhìn mọi người, bỏ cuộc vui...
Năm nay gia đình chị không về chỉ hồi tưởng lại năm ngoái, lấy hình ra xem cho lòng thanh thản, bùi ngùi thương tiếc cho phận người mong manh dù biết rằng ai rồi cũng phải ra đi về phương trời xa lạ.

Nhớ kỷ niệm bên nhau, chụp vài tấm hình gia đình sáng mồng 1, đi ăn bún bò gánh với anh Phi, đi Vũng Tàu với Sr Nhị và bạn chị...Đô còn đãi chị đi ăn bún chả Hà Nội, không ngờ đó lại là bữa ăn cuối cùng tiễn biệt không ngày tái ngộ.
Vấn vương, thương nhớ Đô vì chị em mình cùng là dâu một nhà, Xuân đầu tiên miền viễn xứ, về nơi ấy xa xôi em có còn nhung nhớ cõi trần xin phù hộ cho người ở lại tất cả được bình yên hạnh phúc, cho chồng và các con được vạn điều may mắn trong năm đầu tiên xa mẹ, coi như em đang đi du lịch nhé.

Chúc Đô gì đây ? Thôi thì một chuyến du lịch thật vui vẻ, bên cửa Phật siêu thoát, không buồn lo như người ở lại và luôn mỉm cười hạnh phúc nghe tiếng kinh cầu.

(Chị Kim Dung)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét