Thứ Hai, 3 tháng 4, 2017

Chia tay con : Bích Du

Mới ngày hôm qua...

Hôm nay đã...
Phù vân ! Phù vân !
Tất cả là phù vân
Con là con đỡ đầu của vú.
Như thường lệ mấy tháng nay từ lúc biết con bệnh, cứ sáng hoặc chiều, hoặc tối, có thời gian là vú chạy qua với con. Lần đầu tiên nhìn con nằm trên giường bệnh, không nghe, không thấy, không nói gì được nữa, vú đã bật khóc. Bích Du đây sao ? Đứa con gái ngoan hiền, giản dị, học giỏi ngày nào đây sao ? Vú chỉ còn biết ngước nhìn lên ảnh tượng trên đầu giường của con : khuôn mặt Chúa Giêsu khổ đau trên thánh giá trong giờ phút sau cùng khi tuyệt đối vâng lời Chúa Cha . Vú không biết chia sẻ và dùng lời nào để an ủi ba mẹ con, hai người bạn thuở thiếu thời của vú... 

Bên giường con, có khi vú lần chuỗi Mân Côi, có khi lần chuỗi Lòng Thương Xót, có khi kể chuyện đời, có khi là những tâm sự vui buồn với mẹ con, nhưng luôn luôn vấn đề sức khỏe của con vẫn là chính. Những người bạn nhiều lúc gần mà lại hóa xa vì bận bịu, bây giờ có dịp ngồi với nhau lâu và trong hoàn cảnh như thế này, thật buồn phải không ?
Con nằm đó, có nghe được câu nào không Du ?
Có bất chợt nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ không Du ?

Sáng nay cũng vậy, vú qua nhà con, vú ngồi đó với con nhưng vú đã không nắm được bàn tay con, không vuốt ve được khuôn mặt con nữa rồi. Con gần lắm mà cũng xa lắm. Chỉ một gang tay đã là hai thế giới khác biệt nghìn trùng. Chiều hôm qua khi bước vào cuộc sống mới, mọi người đều nhìn thấy nét mặt con tươi tắn, con đẹp hơn lúc còn sống. Nét đẹp thật thanh thản, vú phải thốt lên : sao nhìn con y như búp bê gỗ vậy ? Con đẹp như ma-nơ-canh người ta trưng bày trước cửa tiệm sang trọng.

Đứa con gái bé nhỏ của con, Maika vừa tròn 3 tuổi, nó chưa biết gì, hồn nhiên gọi khi vú vừa đến :
- Bà ơi ! Mẹ con chết rồi ! Mẹ con chết rồi !
Vừa nói nó vừa cười tươi. Mẹ con nói nãy giờ ai đến nó cũng khoe như vậy hết. Xót xa quá !

Sinh năm 1983. Con ra đi khi tuổi đời còn quá sớm, mẹ con nói con còn nhiều dự định cho công việc, cho đời sống tinh thần của con, con sẽ vào ca đoàn nhà thờ, con sẽ lo cho ba mẹ con... Ba mẹ con luôn hãnh diện khi có một đứa con gái giỏi giang và hiếu thảo.
Vú cũng thế Bích Du ơi ! Vú nhớ những mùa tết con đến thăm vú, vú nhớ khi con đã khỏe lại và đi nhà thờ, vú tưởng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn...

Bông hoa nào đẹp thì Chúa hái về thiên đàng sớm để Người ngắm.
Mọi người an ủi nhau như thế trong đức tin, nhưng mà nỗi buồn, thậm chí rất buồn, rất đau khổ thì làm sao tránh khỏi, phải không con ?
Mẹ con khóc mãi, vú chỉ biết xoa nhẹ bờ vai bạn : Xin Chúa an ủi Liên.
Vâng, chỉ có Chúa mới có thể xoa dịu nỗi lòng người mẹ.
Mẹ Maria ngày xưa cũng thế, dưới chân thánh giá, Mẹ đau khổ dường nào !

Với đời sống ngoan hiền của Bích Du khi còn mạnh khỏe, với sự chịu đựng khi con phải trải qua những tháng ngày đau đớn trên giường bệnh về thể xác cũng như tinh thần, vú luôn tin con đã sống rất đẹp lòng Chúa, Nét mặt xinh tươi của con đã cho vú một niềm tin như thế.

Con ra đi chưa phải là hết, trên thiên đàng, con sẽ luôn nhìn về gia đình bé nhỏ của con, nơi đó có ba mẹ và đứa con bé nhỏ dại khờ, con biết mình sẽ xin với Chúa điều gì mà, phải không Du ?
Vú và em Quang sẽ luôn nhớ con.
Con đi bình an Du nhé ! Mọi người chia tay con.
Xin cầu nguyện cho linh hồn Maria Goretti. 
Xin vĩnh biệt mọi người
Tôi ra đi lần cuối
Không bao giờ trở lại
Hẹn nhau trong Nước Trời...
(Lời Đức TGM Phaolô Nguyễn văn Bình trước khi về với Chúa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét