Chúa nhật thứ hai Phục sinh :
Đại lễ Kính Lòng Thương Xót Chúa.
Mẹ nhặt được trên fb của con những dòng như thế này :
1. Về tới nhà tự nhiên thấy hạnh phúc quá, mẹ nằm ngủ chèo queo, nhào lại ôm cho đã.
Rồi đang ngồi măm măm, suy nghĩ lại vài điều rút ra được từ lần này.
Tự nhiên hông muốn ngủ...
2. Đúng hẹn ghê mẹ nhỉ… chắc là cứ mỗi 4-5 tháng gì đó… vết thương đó của con lại tái phát kèm với những cơn đau thấu trời và kết quả là tấm drap bọc nệm bị cào cấu rách bươm cả lên…
Mẹ ơi, con chẳng muốn đau thế đâu… đau làm chi để mẹ phải tay thì chườm nước nóng còn miệng thì cứ hết đọc kinh cầu nguyện lại đến “ước gì mẹ chịu đau thay được cho con…”
Hay… đó là 1 lời nhắc nhở từ Chúa rằng… con còn thiếu sót rất nhiều trong bổn phận làm con của mình… Bởi vì chỉ trong những lúc như vậy, con mới thôi ko suy nghĩ về những thứ công việc ở ngoài đường nữa, và tưởng tượng về 1 ngày không có mẹ bên cạnh…
Nếu cứ tiếp tục như vậy, khi không còn mẹ bên cạnh, con biết con vẫn sẽ tiếp tục thực hiện ước mơ của 2 mẹ con mình… nhưng có lẽ khi đó hối hận vì chăm sóc mẹ chưa đủ thì đã muộn…
Con nên cân bằng đúng hông… vì ước mơ đó cũng là của mẹ truyền cảm hứng cho con mà…
Vết thương này ko ảnh hưởng gì sức khỏe cả, chỉ là mỗi lần tái phát thì đau vài tiếng vậy thôi. Con sẽ cố gắng sử dụng thời gian của mình tốt hơn… để lần đau tới… con sẽ không còn cái cảm giác của ngày hôm nay nữa…
Con yêu mẹ…
“thằng chó Quang” của mẹ!
Tâm tình này con viết cách nay cũng gần bốn năm rồi.
"...Vì ngoài Lòng Chúa xót thương, không còn nguồn hi vọng nào.
“thằng chó Quang” của mẹ!
Lúc đó con đau hoài, cơn đau đầu tiên xuất hiện thật là khủng khiếp, chỉ hai tuần mà con đã phải vào cấp cứu ba lần, ở ba bệnh viện khác nhau. Sau những lần như vậy, gia đình mình có thêm một bác sĩ đó con : đó là Lòng Thương Xót Chúa. Từ đó đến nay, cứ con đau là mẹ chườm nóng, miệng lâm râm đọc lời kinh : "Vì cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu Kitô,
xin Cha thương xót chúng con và toàn thế giới".
Và điều kỳ diệu đã xảy ra, không phải một lần mà nhiều lần. Lần cấp cứu ở bệnh viện Pháp Việt là lần cuối cùng.
Con học võ, con chạy bộ, con tập khí công. Việc thường xuyên luyện tập cơ thể làm con khỏe lên rất nhiều, mẹ mừng vì con biết quí trọng và giữ gìn sức khỏe của mình. Không ỷ lại vào Chúa, phải cố gắng hết sức trong khả năng của mình, và Chúa chẳng bỏ rơi con. Con đã khỏe hoàn toàn từ lúc nào không biết.
Lạy Chúa con ! Lạy Thiên Chúa của con ! Con cảm ơn Chúa vô cùng. Chúa ơi !
"...Vì ngoài Lòng Chúa xót thương, không còn nguồn hi vọng nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét