Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014

Rồi sẽ quên

Chị là một người bạn lớn của tôi, tôi đã từng ngưỡng mộ chị từ ngày còn mang trên mình tà áo trắng thơ ngây. Rất lâu sau đó trên đường đời tôi gặp lại chị, và chị em mình đã bên cạnh nhau bởi lòng tốt của một người. Nếu người đó không có lòng tốt từ ban đầu thì chị em chúng ta và tất cả bạn bè có được những ngày đồng hành bên nhau không chị ?

Vậy mà giờ đây...

Đang yên đang lành chị em chúng mình cứ như người ở hai đầu chiến tuyến. Cứ như những người điếc nói chuyện với nhau. Ai đi xuôi thì cứ xuôi, người đi ngược thì cứ ngược. Vẫn cứ là những đường thẳng song song không giao điểm. Tôi không khiêm nhường nhưng thật sự là tôi luôn thấy những người mà tôi gặp trên cuộc đời này ai cũng có ít ra là một điều gì đó hơn tôi ... để tôi thấy mình còn phải cố gắng nhiều hơn và sống tốt hơn. Với chị cũng vậy thôi. Tôi thường đùa : chị được 10 nén trong khi những kẻ tầm thường như tôi cố mà kiếm một nén cũng không ra.


Vậy mà giờ đây...
Trước những việc chị và một vài cộng sự đã làm khiến tôi thở dài ngao ngán, ước gì tôi đừng biết trước sự việc, đừng nghe gì hết, đừng hiểu gì hết. Ước gì những điều chị nói với tôi không phải như vậy , không phải là những lời thốt ra từ trong lòng chị. Tôi trăn trở, và chỉ muốn im lặng. Nhưng tôi không làm được. Khi phải lên tiếng vì sự thật và công bằng cho chính bản thân mình và những người khác, có những lúc vì chịu không nổi, tôi đã không kiểm soát được những cảm xúc của mình, có những lúc tôi đã sai vì không kềm chế được lời nói. Nhưng tôi vẫn tự hỏi nếu chị đúng thì chân lý ở đâu ? Phần tôi có được hiểu hoặc bị hiểu thế nào cũng được. Tôi đón nhận chẳng hờn trách ai , tánh tôi vốn không biết giận mà. Có chăng chỉ tiếc những tháng ngày bình yên, thân ái của tất cả chị em chúng mình từ bốn phương trời sau bao nhiêu năm xa cách giờ được hội ngộ bên nhau, trong niềm vui chung đó nhờ đâu chúng ta có ?  
Giờ thì bình an và niềm tin đã chẳng còn.... Chúa ơi ! Chúa hiểu rõ lòng con. Con thật buồn và tiếc lắm !!!

Nhưng thôi, gởi một chút vào đây cho lòng cho nhẹ nhàng hơn. Vào một thời khắc sắp tới tôi sẽ quên như một câu chuyện nào đó bên lề cuộc sống chẳng hề liên quan đến mình. Tôi còn có má, các em, chồng và con trai hiền lành, hiếu thảo. Ai cũng yêu thương tôi kể cả các em dâu trong nhà. Cám ơn Chúa đã tặng tôi niềm vui và hạnh phúc rất đỗi bình thường ấy. 

Chuyện ngày hôm nay của chị, của tôi... hãy để gió cuốn đi, để gió cuốn đi...thật xa...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét