Đời buồn như chiếc lá. lặng lẽ trên sông dài... |
Cứ trưa trưa là bánh bèo đi ngang với tiếng rao quen thuộc. Bánh bèo nhỏ người, gầy ốm, đen thui, khắc khổ, rất chịu khó rao hàng và đặc điểm là đi khá nhanh, hình như nhỏ con thì không bị sức cản của gió hay sao ấy... Nấu cơm cho gia đình tôi thêm vào đó một nắm gạo, một ít nước trong nồi canh để bánh bèo không phải tốn tiền cơm trưa, như vậy sẽ dành được chút trang trải cho gia đình. Tôi để ý nhiều khi có chuyện gì muốn nói là bánh bèo cứ vòng qua vòng lại hai ba lượt cho đến khi nào gặp được tôi thì thôi. Mà đại loại chỉ là những chuyện như : bữa nay bán chậm, đang có chuyện lo lắng, hoặc sắp về quê... đủ thứ chuyện mà trong đó chuyện vui rất ít, chỉ toàn những chuyện làm người nghe phải mệt mỏi theo. Có lần bận quá đi mất, đang ở trong bếp thấy bánh bèo đứng hoài trước cửa, thì ra là đang bệnh, thôi thì tôi đành làm thầy thuốc bất đắc dĩ. Hôm gần đây cũng vậy, mặt bánh bèo buồn xo, kể chuyện mà hai mắt cứ đỏ hoe hoe. Thì ra hai vợ chồng con trai của bánh bèo ở quê miền Trung xa xôi chẳng có việc làm nên dắt nhau vào thành phố, mướn nhà ở Thủ Đức cho rẻ. Con dâu bán bánh bao mới sang ngày thứ hai thì có chuyện. Chiều mưa lớn đẩy xe bánh bao về đến nhà trọ, lên dốc bị trượt chân thế là nước trong nồi hấp bánh ổ ào từ thắt lưng xuống chân phỏng nặng. Ôi Chúa ơi ! đúng là nghèo lại gặp cái eo. Hổm rày chưa làm được gì mà đã tốn tiền uống kháng sinh, chỗ phỏng phồng nước phải vào bệnh viện để rút nước ra, đau chịu không xiết, thiệt là khổ thân ! Chia sẻ với bánh bèo một ít tiền, sữa và thuốc bổ (con trai vừa mới mua cho chồng một hộp), tôi cầu mong bánh bèo gặp được nhiều tấm lòng để còn cảm thấy niềm vui trong cuộc đời dâu bể.
Còn tôi, tôi chỉ được một phần của người lượm sò trên bãi biển...
Vài ngày sau khi biết được câu chuyện, bạn của con trai tôi đã gởi cho bánh bèo những sẻ chia. Bánh bèo nhận mà nước mắt rưng rưng, đối với bánh bèo như vậy là nhiều lắm, một miếng khi đói quí biết bao nhiêu ! Cảm ơn N. thật nhiều con nhé !
Gánh hàng rong lại liêu xiêu trong bóng tối.
Bán hàng mau hết để về nhà bánh bèo nha !
Chuyện bạn tôi
Buổi tối con bạn điện thoại báo tin bạn bị tai nạn giao thông, mà có phải là ở đâu xa, ngay trước cửa nhà mới ghê chứ ! Bạn bị ốm nên qua bên kia đường mua thuốc uống. Trở về gần đến nhà thì gặp xe tải, bạn dừng lại tránh xe tải thì xe honda ở phía sau chạy ào lên đụng vào bạn. Thật là cơ khổ ! Gãy xương đòn, đầu đập xuống đất chảy máu, bạn tôi đang ở phòng cấp cứu. Con bạn chờ bên ngoài và trong nỗi lo lắng, hồi hộp lẫn hoảng loạn cháu nhớ đến tôi. Tôi làm được gì ngoài lời an ủi và cầu nguyện đây ? Cháu nói trong những người bạn của mẹ thì tôi luôn là người ưu tiên cháu nhớ mỗi khi có chuyện xảy ra. Cám ơn tình cảm và niềm tin mẹ con bạn dành cho tôi. Vài ngày sau nhờ vào lòng Chúa xót thương, bạn tỉnh lại dù còn đau lắm, chưa nói được, bạn chỉ khóc. Một chút tình cảm ấm áp thân thương sẻ chia của chị Tùng, Hải Yến và của tôi vượt đường dài hơn hai trăm cây số đã đến tay bạn, lá thư tôi viết con bạn đọc cho bạn nghe, cháu nói bạn nghe mà nước mắt cứ ứa ra. Tôi viết gì nhỉ ? chỉ nhớ được một câu duy nhất là :
"... Nhiệm ơi ! N không đủ đạo đức để khuyên bạn hãy chịu đau để cùng thông phần với Chúa trên đường thánh giá ngày xưa nhưng N sẽ cầu xin Chúa xoa dịu nỗi đau của bạn, vì đau quá chịu không nổi Chúa ơi !..."
Để lành xương cũng phải đeo nẹp vai mất vài tháng, mong rằng vết thương trên đầu sẽ chóng lành. Chúa chữa cho bạn vì chính bạn đã sống rất tốt đấy bạn ạ ! Tôi sẽ luôn đồng hành với bạn như ngày xưa đến giờ, bạn nhé !
Chuyện trái thanh long
Nhóc Lê về quê hôm qua, bữa nay điện vào nói :
- Cô ơi, thanh long ở đây rẻ quá, chỉ có 300 đồng một kg thôi !
Tôi hỏi nó :
- 300 đồng là sao con ?
- Là 3.000 đồng mua được 10 kg đó cô. Trung quốc không mua hàng nên người ta trồng không bán được cho ai, đang chất đống ở ngoài đường . Những người khác mua về cho trâu bò ăn, heo cũng được ăn luôn.
Tôi nghe xong mà buồn thắt cả ruột cả gan. Ơi những người dân quê tôi, sáng nắng chiều mưa chăm chỉ trên ruộng trên đồng, chăm bón từng cây cho hoa đậu trái, gắn từng bóng đèn ở thân cây cho mùa thu hoạch trĩu quả , giờ sản phẩm thấm đậm mồ hôi công sức nằm phơi ra đó chẳng có ai mua. Não nề làm sao !
Lê còn nói :
- Tàu ra khơi bị tụi Trung quốc rượt đuổi không đi xa được, mùa này lại mưa bão nên cá mắc quá ! Cá bốp mọi lần chỉ có hơn một trăm ngàn mà bây giờ tới ba trăm cũng không có.
Biển Đông ơi biển Đông ! Đang yên lành sao bỗng dưng dậy sóng ???
Nơi đầu sóng ngọn gió có cái khổ của đầu sóng ngọn gió.
Nơi đồng bằng có cái khổ của đồng bằng.
Chúa ơi ! Mẹ ơi ! thương nước Việt chúng con ! thương những người dân đang đặt bao nhiêu hi vọng đời sống ấm no, bao nhiêu hi vọng con cái học hành vào từng mẻ lưới, vào từng trái thanh long. Nếu nghe được những lời tâm sự của thanh long, chắc nó còn buồn hơn mọi người nữa ! Biết sao bây giờ !!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét