Thứ Năm, 28 tháng 4, 2016

Lavang - Con về bên Mẹ

Đã là một người theo đạo, con tin rằng không ai là không mơ ước trong đời ít nhất là một lần được về bên Mẹ Lavang, linh địa của Mẹ ở vùng đất Quảng Trị xa xôi, khô cằn, đầy nắng rát, đầy gió khô. Nơi đây ngày xưa Mẹ đã từng ra tay bảo vệ những người con của Mẹ trong cơn bách hại.

Lần đầu con đi năm 2006, cách đây cũng đã 10 năm rồi. Con đi chung với bốn bạn đạo Phật là chị Ngọc Bích, Thu Thủy, Thúy Quyên và Yến Hoa. Bốn bạn chỉ nghĩ đơn thuần là được đi du lịch giá rẻ. Con thì nghĩ cao hơn chút xíu là được đi Lavang kết hợp với du lịch. Đúng là giá rẻ thiệt, đi tám ngày với giáo xứ Cầu Kho mà chỉ có năm trăm ngàn đồng. Nơi chúng con đến là Trà Kiệu và Lavang, ngủ ở nhà thờ, đông người quá chẳng đủ chiếu, nằm sắp lớp dưới đất như cá hộp. đêm thì cúp điện, thời tiết khô rát, cái nóng hầm hập khó chịu vô cùng. Con thì chịu được nhưng bốn bạn của con thì tiu ngỉu như những con mèo đang cúp đuôi. Con nhìn các bạn lòng cũng rầu rĩ, mới ngày đầu tiên thế này, bảy ngày còn lại biết ra làm sao, về không đặng mà ở lại chắc cũng chẳng vui. Vậy mà Chúa hiểu, Người đã có cách của Người.


5 đứa tụi con được cả xe đặt là Ngũ Long công chúa. Trên xe Ngũ long ngồi ghế băng cuối, trước băng cuối là bốn đứa con trai đang học ở tiểu chủng viện Vĩnh Long. Giáo dân ai cũng tôn trọng gọi bốn đứa bằng thầy nhưng Ngũ long thì không chịu, chị Bích bảo : tụi bay đáng tuổi con tao, gọi tụi bay bằng mày, không chịu thì thôi...

Rứa mà tụi nó lại khoái cái kiểu tưng tưng của các cô đã lớn tuổi mà chưa biết mình già. Làm việc ở trường mầm non nên ai cũng có tính cách vui vẻ, sôi nổi cộng thêm cái chất miền tây dân dã của bốn đứa con trai nên không khí lúc nào cũng rộn ràng. Mọi người chia tổ để canh thức ban đêm bên Mẹ. Ngũ Long và bốn đứa con trai là một nhóm. Con nói : tụi bay đọc kinh phụ tao nha. mấy cô kia không biết đọc kinh đâu. Vậy mà thương lắm, những ngày ở Trà Kiệu, ở Lavang, các bạn cũng sáng sớm 4 giờ thức dậy đi lễ, chiều đi kiệu nến, đêm rút thăm giờ canh thức, có lần rút thăm vào hai giờ sáng mà các bạn vẫn vui như thường.  Sau tám ngày các bạn con ai cũng thuộc lòng kinh Lạy Cha, kinh Kính Mừng, hát thánh ca như những người có đạo, có ở lại thêm vài ngày nữa chắc cũng chẳng sao !
Con ngẩm nghĩ Chúa quan phòng biết mấy, Người gởi cho những bạn của con niềm vui rất đời thường để hiểu về Chúa nhiều hơn, để có những tiếng cười vui trong suốt chặng đường bên Mẹ của Người.

Chia tay đầy lưu luyến sau chuyến hành hương, tình thân vẫn còn nối kết dù thời gian cũng đã mười năm tình cũ. Bốn đứa con trai ngày nào giờ chững chạc ở cái tuổi ba mươi hai. Trúc, Phương đã là Phó tế và tháng 6 này được thụ phong linh mục. Riêng Thứ vẫn còn thử thách thêm một thời gian nữa. Huy bị đau nên không thể tiếp tục con đường mình đã chọn.



*************
Con nghỉ hưu thời gian thấm thoát cũng gần ba năm rưỡi, bây giờ con là tỉ phú của thời gian. Con mơ ước được một lần nữa trở về bên Mẹ, con mơ ước được đến những nơi linh thiêng Mẹ đã hiện ra. Nhưng nếu tự đăng ký đi một mình chắc hẳn sẽ buồn, nên con đành chờ đợi...
Và rồi, niềm mơ ước ấy đã trở nên hiện thực. Cha xứ đã tổ chức một chuyến đi sáu ngày về Mẹ ở Đà Nẵng, Lavang, Kontum và Ban mê thuột. Con háo hức chuẩn bị hành trang, chỉ vừa đủ một túi xách nhỏ, con lên đường chung với mọi người.

Ngày 11/4/2016.

Khuya hôm ấy ba cái điện thoại reo cùng một lúc. Con thức dậy từ hai giờ sáng chuẩn bị cho một chuyến đi. Đúng 3giờ30 xe lăn vòng bánh đầu tiên. Con ngồi hàng ghế sau cùng vì không bị say xe, nhường chỗ trên cho người khác.
Điểm đến đầu tiên là thành phố Qui Nhơn thuộc tỉnh Bình Định, trời cũng đã xế chiều. Thành phố yên ả, ít người.

Ngày 12/4/2016

Đền thánh Anre Phú Yên trong hầm tối
Trả phòng từ 4giờ45 sáng. Chúng con đến Mẹ Trà Kiệu ở Đà Nẵng tầm khỏang 12giờ trưa
Đường đi rất nắng, nhưng rồi có những lúc cũng vần vũ áng mây đen che khuất mặt trời, dù không mưa nổi nhưng cũng vừa đủ làm dịu dịu cái oi bức buổi trưa của tháng bốn.
Đến nhà thờ Trà Kiệu, chúng con dự thánh lễ trong hầm tối, nơi thánh Anrê Phú Yên đã tử đạo.

Từ nhà thờ Trà Kiệu đến linh đài Mẹ chỉ cách nhau độ chừng 200 mét.

Mẹ Trà Kiệu
Đồi Bửu Châu đây, Mẹ vẫn đứng đó. Chúng con cầu nguyện trước linh đài Mẹ, thành kính dâng lên Mẹ những tâm tình vui buồn, ước nguyện của bản thân, của gia đình, của bạn bè, của đất nước Việt Nam.
Nơi đây có một giếng nước, dòng nước ngọt và mát. Muốn uống hoặc lấy về đều thoải mái.

Cầu nguyện xong, chúng con lại tiếp tục lên đường đến Lavang. 
Đến Lavang là 6giờ chiều, chúng con sắp xếp chỗ nghỉ. Ai ai cũng vội vàng để có thể đến với Mẹ sớm nhất. Cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy Mẹ thật xúc động, Mẹ đẹp quá, nét đẹp lung linh, thánh thiện. Con ước gì Mẹ bằng xương, bằng thịt để con có thể chạy đến ôm lấy Mẹ, và chỉ để nói một câu thôi : Mẹ ơi ! con nhớ Mẹ quá ! con đã về bên Mẹ sau mười năm không gặp. Nghĩ xong con lại thấy buồn cười chính mình...Con đi lễ mỗi ngày, ở đâu thì Mẹ cũng là Mẹ, nhưng sao đến đây tâm tình con vẫn khác.

Thánh lễ lúc 7giờ30 ở linh đài Mẹ khi : " trời đã tối, đêm về, gió lay nhẹ trăng với sao, chúng con đây, quì cầu xin Chúa trên cao..." 
Lễ xong, con tìm một chỗ khuất để quì gối bên Mẹ, để
Mẹ Lavang
im lặng và cảm nghiệm. Rồi phía sau con cũng đã xuất hiện ba bạn đường, thế là chúng con kết hợp với nhau thành một nhóm dâng lên Mẹ lời kinh Mân Côi, chúng con nhớ đến tất cả những người thân yêu, bạn bè, những người nhờ chúng con cầu thay nguyện giúp, nhớ đến tất cả những người đang đau khổ trên thế giới này, đau khổ về thể xác và tâm hồn. Xin Mẹ của Lòng xót thương che chở, hộ phù như ngày xưa Mẹ đã từng che chở đoàn con trong cơn bách hại.

10giờ30 chúng con rời linh đài, vậy mà cũng có đoàn người vừa mới đến, đang cùng nhau dâng lời kinh tiếng hát.  Nhóm của con hẹn gặp lại nhau lúc 3giờ sáng mai. Những phút giây bên Mẹ ít quá, chúng con hi sinh giờ ngủ để tranh thủ bên Mẹ càng nhiều càng tốt.

Ngày 13/4/2016

Tưởng là mình tới sớm nhất, ai ngờ đã có người đến sớm hơn. Chúng con quì gối trong yên tĩnh của sương khuya, lời kinh vang vọng trong không gian rộng lớn của đất trời Lavang, Mẹ có vui không Mẹ ? 4giờ45 là thánh lễ đồng tế. Sau thánh lễ chúng con chia tay Mẹ rồi, hẹn với Mẹ một ngày gần nhất, con sẽ trở về đây, bên Mẹ.

Xe chở chúng con tham quan động Phong Nha ở Quảng Bình, một kỳ công tuyệt tác của thiên nhiên, bàn tay sáng tạo của Chúa đó ! Người đã làm nên vũ trụ này.  Mỗi ghe chở mười hai người trên dòng sông Son trong lành, nước ngọt đầy ắp quanh năm suốt tháng. Người dân nơi đây không bao giờ thiếu những giọt nước mát trong. Họ đã biết nói lời cám ơn trời đã ban cho họ dòng nước ấy. Họ chưa biết rằng trời chính là Chúa của chúng con. Thật hạnh phúc biết bao khi con được làm con của Chúa. 

Trong lòng động, chúng con cùng nhau hát bài ca : " Xin dâng lời cảm tạ, hồng ân Thiên Chúa bao la. Xin dâng lời cảm mến, hòa theo tiếng hát dâng lên. Đôi bàn tay Chúa nâng đỡ con, xin dâng lời cảm tạ. Tay hồng ân Chúa đưa con về, xin dâng lời cảm mến..." Tiếng hát dội vào vách đá, âm thanh trầm bỗng quyện trong thiên nhiên huyền bí mới tuyệt vời làm sao ! Các ghe đều hòa chung một nhịp khiến tất cả những du khách có mặt ai ai cũng nhìn và lắng nghe.
Dù biết những người chèo ghe đã được trả công rồi, dù họ không đòi hỏi gì nhưng con và một chị đã gởi thêm cho họ chút nữa , cám ơn họ đã đưa chúng con đến thăm một kỳ công của Chúa, cuộc sống của họ còn vất vả lắm, họ cũng là con Chúa, khi du khách đông vào dịp được nghỉ lễ thì mỗi ngày họ được một chuyến, còn vắng như lúc này thì mỗi tháng chỉ được hai chuyến mà thôi. 
Hình chụp trong động không được rõ nét, cũng có vài ba tấm gần gần giống nhau, không nỡ trả lại, nhưng phải làm bộ nhăn nhó một chút, họ cho biết mỗi tháng chỉ được hai, ba lần vừa làm hướng dẫn vừa chào mời chụp hình, con nhẩm tính thu nhập chẳng đáng là bao, thôi thì mình rộng tay thêm xíu vậy.

Ngày 14/4/2016

Chúng con viếng đan viện Thiên An ở Huế, nơi đây có linh mục Trần An, thời thanh niên cha là một thanh niên nghiện ngập, từng ra vào trại cai nghiện. Nhưng Chúa đã thương và nâng người thanh niên ấy lên hàng khanh tướng và nhận là bạn nghĩa thân tình. Trời cao hơn đất bao nhiêu thì đường lối và tư tưởng của Chúa cũng cách xa con người bấy nhiêu.
Hiện giờ Cha đang phụ trách một mái ấm cho những thanh niên lầm lỡ để hướng dẫn họ quay gót trở về.

Chúng con có một buổi chiều tắm biển An Khê và nghỉ ngơi tại nhà hưu dưỡng các sr dòng thánh Phaolô. Mặc dù đi tu nhưng các sr nấu ăn rất ngon. Mọi người đều thích.


Đài và tượng Mẹ Sao Biển được đặt ngay giữa lòng công viên và trục chính giao thông của thành phố Đà Nẵng. Đài Mẹ lúc nào cũng có nến và hoa, rất nhiều hoa. Đó là điều không dễ gì chính quyền nhà nước này chấp nhận, nhưng tại sao họ lại bằng lòng như vậy ???

Mẹ Sao biển giữa công viên TP Đà Nẵng
Cha dẫn chúng con đến trước một bệ đỡ bằng ximăng cũ kỹ. Cha giải thích trước đây tượng Mẹ được đặt ở đây, lúc đó đang còn là đất của dòng thánh Phaolô. Cơn bão số 6 (Xangsane - 2006) đổ bộ vào Đà Nẵng, một phần Quảng Ngãi, Quảng Nam và Thừa Thiên Huế đã gây thiệt hại nặng nề cho các tỉnh này, trong đó Đà Nẵng là địa phương thiệt hại nặng nề nhất, sau bão là một trận mưa lũ khiến tất cả nhà dân và một phần nhà dòng đều bị sập và tốc mái, riêng mái che tượng Mẹ dù sơ sài vẫn bền vững trước phong ba. Chứng kiến hiện tượng lạ này nên sau khi xây dựng và mở rộng công viên, trong đó có một phần đất của nhà dòng, nơi để tượng Mẹ, chính quyền vẫn để nguyên bệ đài cũ, chuyển Mẹ đến giữa công viên, xây đài trang trọng cho giáo dân và mọi người đến viếng. Trong bất cứ bối cảnh nào, cám ơn Chúa vẫn chứng tỏ cho chúng con và mọi người biết quyền uy khi bảo vệ Mẹ của Người.



Đường lên Kontum viếng Mẹ
Ngày 15/4/2016 
Trả phòng vào lúc 3giờ sáng, chúng con khởi hành đi viếng Mẹ Măng đen ở Kontum, đường vòng vèo quanh co hơn ba trăm km. Ai say xe thì khỏi phải nói. Kontum như một Dalat thứ hai với những đèo dốc uốn lượn, với bạt ngàn rừng thông. Nơi đây còn hoang sơ lắm, trên một triền núi, bên tương thánh giá, Mẹ đứng giữa đất trời, không mái che, khuôn mặt xấu xí, có vẻ như đang lo sợ, hoảng hốt và đôi bàn tay cụt. Phải chăng Mẹ muốn giống như những đứa con của Mẹ ở vùng đất cao nguyên nghèo nàn này, những người con dân tộc, nghèo khó, khuyết tật ? Phải chăng Mẹ muốn chúng con là những đôi tay của Mẹ, biết cúi xuống, biết quan tâm đỡ nâng những người bất hạnh, kém may mắn đang ở chung quanh chúng con đây ?
Mẹ Măng Đen với đôi tay cụt, khuôn mặt xấu xí 

Cha dâng thánh lễ cũng giữa đất trời, chúng con quì dưới hàng ghế thô sơ, đầy bụi đỏ, để cảm thấy mình hạnh phúc và may mắn biết bao nhiêu, và mỗi người chúng con sẽ phải có trách nhiệm chia sẻ niềm vui và may mắn ấy cho anh chị em nơi đây, càng nhanh càng tốt, càng nhiều càng tốt với tất cả tấm lòng.


(Chuyện về Mẹ bắt đầu với thời gian chiến cuộc trước biến cố 1975. Tại một khu đất thoai thoải trong khu rừng Măng Ðen có một đại đội Ðịa phương quân của Việt Nam Cộng Hòa đồn trú. Cạnh khu trại đó, trên một trụ xi măng có sẵn lâu đời, một tượng Ðức Mẹ cao cỡ 1m2 cũng làm bằng xi măng đứng hiển trị trong khung cảnh u tịch, không biết do ai xây lên. Như là một chuyện bình thường trong thời chiến, đơn vị này đi rồi đơn vị khác đến, không ai quan tâm. Thế rồi bom đạn bao lần dội xuống khu vực quân sự này và tàn phá một phần tượng Mẹ. Phần đầu và hai tay của tượng bị hư hại nặng nhưng không ai để ý làm gì. Năm 1974 chiến sự đã biến vùng đồi núi này thành chốn hoang tàn, rất ít thấy bóng người lai vãng. Pho tượng vẫn đứng cô đơn trên tượng đài giữa cánh rừng hoang vắng và được phát hiện lần đầu tiên vào năm 1983 bởi một đôi vợ chồng bên lương).

Thánh lễ xong, rời Kontum, chúng con lên đường đến Ban mê thuột, vùng đất cao nguyên có biệt danh là Buồn Muôn Thuở. 


Ngày 16/4/2016 

4giờ58 sáng ở Ban mê, con nhận được tin nhắn của Lợi : Chào bạn hiền ! Chúc một ngày bình an trong Chúa, 5giờ40 đi uống cafe nhé, chuẩn bị sắp xếp sẵn đi, về là mang xuống liền, mình đợi bạn".
Hai người bạn vừa quen nhau đi bộ ra nhà thờ chánh tòa BMT gần đó, chúng con ngước nhìn Thánh tâm Chúa, nghệ nhân nào khéo tay tạc khuôn mặt Chúa thật hiền, hay chính Người đã thổi hồn vào trong pho tượng ấy ! Sân nhà thờ có những giáo dân đang tập thể dục buổi sáng với nền nhạc thánh ca vui tươi, sôi động, bài Hãy yêu như Giêsu.
Cầu nguyện xong, chúng con ngồi uống cà phê vỉa hè, ngắm nhìn sinh hoạt buổi sớm nơi đây.

Từ thành phố BMT trở về nơi xuất phát,

Mẹ Giang Sơn
chúng con viếng Mẹ Giang Sơn. Từ chân đồi lên Mẹ khoảng hơn 3km, khung cảnh khá đẹp, yên tĩnh dưới bóng mát của nhiều cây xanh. Thánh lễ cuối cùng trong chuyến hành hương được cử hành dưới chân Mẹ, chúng con quây quần bên nhau, bên bàn tiệc Thánh Thể, nơi Chúa đã thực hiện tình yêu thương và muốn chúng con tuân giữ giới luật ấy.

Về thành phố Saigon đúng 8giờ tối, 

Một chuyến hành hương thật nhiều ý nghĩa đối với con. Trong chuyến đi chúng con trở thành bạn bè của nhau, nhiều người trước đây chỉ nhìn thấy chứ chưa một lần nói chuyện. 
Vẫn có những hạt sạn không đáng có vì tính mỗi người vốn dĩ đã khác nhau. 
Nhưng con chỉ nhớ những kỷ niệm vui thôi, 
. Con nhớ Hằng vui tính, nói nhiều, có một con trai đã hai mươi lăm tuổi nhưng không mấy bình thường, Hằng dẫn con đi mà lúc nào cũng phải để ý trông chừng, rồi đau đáu tìm con khi chợt phát hiện ra nó chạy chơi chỗ nào không biết. 
. Con nhớ Lợi ngồi bên cạnh, hạp ý, kể chuyện miên man quên đường dài, chị Hướng cứ nghĩ là hai đứa quen nhau từ thuở nào chứ không phải lần đầu mới gặp. Lợi theo đạo Phật, người gốc Dalat, nghe cha Khảm giảng riết rồi theo đạo năm 37 tuổi. đến năm 48 tuổi bạn mới lập gia đình với một người có đạo là anh Minh trưởng đoàn đang hướng dẫn chúng con đi hành hương. Hai người bạn già sống và chăm sóc cho nhau vì nghĩa nhiều hơn những điều khác.
. Con nhớ Mai hiền lành ít nói, nhớ tiếng hát của Hoa rất hay và thánh thót, rồi Quí, Dung, Vân và nhiều, nhiều bạn nữa...

Xin Mẹ ghi lại dấu ấn trong mỗi người chúng con để sau chuyến hành hương này, chúng con mỗi ngày trở nên giống Chúa Giêsu, con của Mẹ nhiều hơn. Con nghĩ đó là điều Mẹ yêu thích nhất.
Cám ơn Cha đã tổ chức một chuyến đi đầy ý nghĩa.
Cám ơn anh Minh, bạn Lợi là trưởng đoàn đã lo lắng thật chu đáo cho tất cả thành viên từ nơi ăn chốn ngủ.
Cám ơn mọi người đã nguyện cầu cho chúng con ra đi và trở về trong bình an.
Xin cám ơn Chúa và Mẹ và tất cả...                                   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét