Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2016

Món quà không đúng lúc

Với Cha, tất cả đều là anh chị em, tất cả đều bình đẳng như nhau.
Nói vậy, nhưng một cách nào đó, Cha vẫn thương em hơn, Cha chọn em phụ trách ngôi nhà của Cha. Em nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng vì em với tôi không cùng một con đường đi, nên tôi phải gọi em bằng một danh xưng khác thật trân trọng. Không biết có phải vì điều ấy hay không hay vì tính quá thẳng thắn mà em chẳng vị nể ai, từ chị lớn, anh cả đến đứa em út ít, ai không vừa ý em là em nói tuốt tuồn tuột, nói không cần kiêng nể, lúc trước còn làm việc tôi ít gặp em, mấy năm nay thì khác, tôi gặp em thường xuyên hơn, vì vậy cũng xảy ra nhiều vấn đề hơn. Thỉnh thoảng tôi thấy em cũng có vui đấy, cười đấy, nhưng có thể liền lập tức em phang những lời chí tử, thật khó nghe vô cùng. Riết rồi có những anh chị chẳng đến với em nữa, họ buồn em, giận em, chắc là ít nhiều em cũng biết mà...

Em sắp chuyển nhà khác rồi, Cha có nhiều nhà, nên Cha muốn em đi.
Bữa tiệc tinh thần cuối cùng tiễn em, tôi nhìn thấy nơi em có đầy đủ đức tính mà Cha muốn : hiền lành, khiêm nhường và can đảm nữa. Em phân tích bằng những con số, em khiêm nhường nhận khuyết điểm, em hiền lành xin lỗi, em can đảm nói lên những điều không cần thiết phải nói trước mặt mọi người. Tôi ước gì em cứ mãi như thế này.


Tôi suy nghĩ đến một món quà cho em.
Tôi suy bụng ta ra bụng người : nếu đơn thuần món quà được gói trong giấy hoa thì dù đẹp cách mấy đi nữa cũng khô khan quá, thế là tôi lấy giấy bút hí hoáy viết một chút tâm tình :
"Gởi Em.
Bất cứ cuộc chia tay nào cũng có nét ngậm ngùi của nó, dù đó là cuộc chia tay do mình ước muốn nhất.
Cám ơn em những tháng ngày ở với các anh chị em, với những buồn vui cuộc đời. Xin em hãy giữ những niềm vui, những kỷ niệm vui thôi.
Cám ơn em đã luôn nhớ những điều Cha dạy để nhắc nhở anh chị em mình sống tốt hơn, sống đẹp lòng Cha hơn.
Xin cho em luôn được tràn đầy hồng ân của Lòng Chúa Thương Xót vì em đã luôn nổ lực và cố gắng."

Thực lòng có lúc tôi buồn vì em đã nhắc tôi khi tôi đến nhà Cha mà đi trễ, nhưng em có biết đâu dù trễ nhưng tôi đã hết sức cố gắng vì trước khi đi bỗng nhiên tôi choáng váng, tối tăm mặt mũi, phải uống một ly sữa cho tỉnh. 
Em nhắc nhở chuyện mua vé số theo cách suy nghĩ của em. Tôi lại giật mình vì tôi có cái tật mua vé số, thỉnh thoảng thôi, nhưng nhất là những lúc đi du lịch, đi chơi, đi hành hương tôi lại mua nhiều hơn, chỉ để chia sẻ cuộc sống với họ và cho họ thêm chút xíu nữa, mình không mua thì khó tặng lắm. tôi còn hay tếu táo với họ thế này : con lựa tờ nào trật thì đưa cô, còn tờ nào trúng con giữ lại để đổi đời, cho bớt khổ nghe con ! 


Tôi phấn khởi đạp xe ra nhà Cha, nhà Cha hôm nay nhiều anh chị em quá, người lo cắm hoa, người lo vệ sinh sạch sẽ, người lo dọn đồ giúp em. Tôi đưa món quà cho em nhưng em cau mặt lại, nói mà không buồn nhìn tôi : giờ này mà quà cáp cái gì ! không nhận đâu !
Tôi vẫn cố gắng nói một câu vớt vát : món quà nhẹ nhàng lắm em.
Vẫn im lặng...
Các chị em chung quanh nói đỡ cho tôi : nhiều đồ lắm chị ơi ! không có chỗ để, không mang đi được.
Tôi nói câu cuối cùng mà nước mắt muốn rớt : đành thôi vậy, chúc em đi bình an.
- Cám ơn chị, em nói vẫn không buồn quay lại nhìn.

Thiệt là cụt hứng, thiệt là quê, bao nhiêu thiện chí trôi đi hết rồi.
Phải chi em nhìn tôi, từ chối cũng được, có nhiều cách từ chối mà người tặng vẫn vui, sao em không làm được ?
Bị em nói riết thành chai. Anh chị em ai ai cũng biết tính khí của em. Đôi lúc tôi thấy có người nói ngang ngang nhưng em lại cho qua, mà đa phần là em nói thẳng trước mặt mọi người, nói mà không cần quan tâm đến cảm xúc của họ. Chao ơi ! Sao lại có thể như vậy được nhỉ ? Thật không hiểu nổi !

Món quà vẫn nằm đây, lạc lỏng, vô duyên.
Nhưng tôi chỉ buồn chút xíu rồi thôi. 
Tôi luyện được cho mình thêm một chút hiền lành, một chút nhẫn nhục.
Dù sao cũng cám ơn em về tất cả.
Tôi chỉ tự trách mình đã mang món quà tặng em không đúng lúc...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét