Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2016

Simon - Thánh giá đời người

1. Dạo này em gầy nhiều, sút đi trông thấy. Gần một năm nay, chị bảo em đi khám sức khỏe tổng quát xem sao. Lần nào em cũng trả lời chắc là do em làm việc quá sức, thiếu ngủ nên sụt cân, em cũng hứa sẽ đi, nhưng rồi do bận bịu lại cho qua. Đến giữa tháng 6, sau những ngày ra vào bệnh viện với đủ thứ xét nghiệm, đã có kết quả : em bị suy tủy, thiếu máu, sưng lá lách. Chi phí một ca ghép tủy khoảng tám trăm triệu, tiền đâu ra ? Con em còn nhỏ quá, đứa thứ hai chỉ mới tám tuổi. Gia đình ai cũng hiểu tâm trạng của em, rất thương, luôn lo lắng, trao đổi để có thể làm điều gì đó cho em. Chị không dám gọi cho em mà chỉ nhắn tin :
- Mong em bớt một chút lo buồn. Chi dâng bệnh tật của em cho bàn tay Quyền năng và Lòng Thương xót Chúa. Em hãy tin tưởng và chữa bệnh cho thật tốt. Chị sẽ cầu nguyện và làm thêm nhiều việc bác ái để dành cho em. Cố lên em, em giỏi giang và đầy nghị lực mà. Tích cực vì con em nha. Mọi người bên cạnh em trong yêu thương.
Gia đình cùng với em đi Bến Tre, uống thuốc nam. Thầy tận tâm lắm, đến tận chỗ em nghỉ ngơi để bắt mạch, cho thuốc. Thuốc nam tiệm tiến nhưng trị tận gốc. Mong em đáp ứng được với thuốc
Xin Chúa chạnh lòng thương và chữa lành cho em. Một đứa em dâu nhiệt tình, dễ thương với đại gia đình chồng.

2. Bạn nhắn tin cho tôi : 
- Cầu nguyện cho mình với, con lại bị tông xe đang cấp cứu. Mình biết làm sao đây ? Chỉ có Chúa mới chạnh lòng nổi thôi.
- Cám ơn bạn đã đến thăm con mình. Cám ơn bạn đã vui lòng làm công việc của Simon vác đỡ thánh giá năm xưa.
- Cám ơn bạn, con đã về nhà. Thật lòng mình không còn thiết tha điều gì nữa. Mất hết hi vọng, không có gì để nghĩ rằng sẽ đổi mới. Cuộc sống vẫn phải sống thôi. Không khí nặng nề, không muốn nghe, không muốn nhìn, không muốn nói.
- Mình thấy tủi thân vì Monica ngày xưa dù chịu sự khó nhưng rất giàu, còn mình thì túi rỗng, trăm ngàn nỗi lo từ tinh thần đến vật chất.
Cứ mỗi năm là bạn tôi đi toi công sức mấy mùa cà phê ít ỏi vào tai nạn của con, không chuyện này thì chuyện khác. Bao nhiêu năm rồi vẫn thế. Sao con lại là NỢ của mẹ vậy con ?

3. Không thấy cháu đứng bán hàng mỗi ngày với khuôn mặt tươi tắn, với lời đon đả chào mời khách đến ăn. Nghe đồn cháu phải đi trốn nợ. Cháu vay bao nhiêu chỉ mình cháu biết. Chỉ cần năm triệu đồng thôi, mỗi ngày trả lời năm mươi ngàn, gốc vẫn còn nguyên, 30% mỗi tháng tiền lời chịu sao thấu ? Lãi mẹ đẻ lãi con. Mặt bằng cháu thuê tăng giá, không chịu thì có người khác thuê liền, chỉ có chủ là sung sướng, chẳng cần lo lắng, chẳng cần bận tâm làm ăn, có được căn nhà mặt tiền là đầu tháng đến xòe tay nhận tiền. Lỗ lã không cần biết, người thuê phải có đủ tiền trang trải. Mở mắt ra là đủ thứ tiền, trăm dâu đổ đầu tằm, lo cho mẹ dù chưa đến nỗi già yếu nhưng chẳng còn khỏe mạnh, lo cho em đau bệnh không làm việc được, lo cho chồng ở không, lo cho con học hành... tất tần tật trên đôi vai của cháu. Cõng một ngày, một tháng, một năm có thể được. Nhưng cõng cả một đời, sức người cháu chịu làm sao ? 
Tôi gọi điện thoại cho cháu không được, nhiều lần vẫn không được, gọi không để làm gì, chỉ để nói với cháu một vài lời sẻ chia, những gì làm được trong có thể, tôi cũng đã làm cho cháu rồi. Tôi thương cuộc đời cháu, một cô bé xinh xắn, học giỏi, lễ phép, ngoan ngoãn của ngày xưa sao giờ thánh giá trên vai nặng trĩu, đường đi chỉ một mình ?

4. Em nợ tôi, bạn nợ tôi, người ngoài cũng nợ tôi.
Em, bạn và người ngoài chưa có lối thoát nên món nợ của tôi cũng chưa hẹn ngày trở lại.
Nhưng tôi phải kềm chế để chỉ bực mình vừa đủ, nhăn bạn cũng vừa đủ, để bạn và em hiểu tôi không phải là người giàu có. Tôi ở nhà sau nhiều tháng năm miệt mài làm việc. Cuộc sống gia đình có khá hơn là do con đỡ đần phụ mẹ mà thôi. Tôi cố gắng sống thật tốt để mỗi lần đọc kinh Lạy Cha tôi không hổ thẹn : "...Xin Cha cho chúng con lương thực hằng ngày, và tha nợ chúng con, như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con..."

5. Công ty làm ăn thua lỗ, không có tiền trả lương nhân viên, không có tiền đóng bảo hiểm. Con xin nghỉ việc không nhận được trợ cấp thất nghiệp. Số tiền không hề nhỏ. Mọi người làm đơn kiện công ty, họ rủ con làm. Con hỏi mẹ : mình có nên làm đơn kiện không mẹ ?
Mẹ trả lời sau một chút đắn đo :
- Từ nào giờ công ty vẫn trả lương sòng phẳng, họ qua Việt Nam tạo công ăn việc làm cho người mình, họ đâu muốn bị thua lỗ thế này đâu. Khi con làm đơn kiện, con sẽ để tư tưởng của mình vào đó, không toàn tâm toàn ý đi tìm công việc mới. Mà có làm đơn họ cũng đâu có tiền để trả, nếu sau này có tiền, họ trả cho tất cả thì quá tốt, còn nếu họ chỉ trả cho những người làm đơn kiện cũng không sao vì mình đã chấp nhận như vậy mà. Họ làm chủ, họ cũng khổ lắm, đừng đặt thêm thánh giá lên vai họ nữa con.
Cám ơn con đã tin tưởng hỏi ý kiến và đã nghe lời mẹ.
Sau nhiều tháng vực được công ty thoát khỏi nợ nần, người đầu tiên và duy nhất được họ mời trở lại làm việc là con. Lương tốt hơn, công việc tốt hơn.

Em ơi ! Bạn ơi ! Con ơi !
Mỗi người chúng ta chỉ có một cuộc sống, cuộc sống ấy là con đường, chẳng có con đường nào giống nhau, chỉ có điều giống nhau là mỗi người đều phải đi một mình. Đường đi một mình gặp những gập ghềnh, khúc khuỷu sẽ cô đơn, nặng nề, muộn phiền biết mấy ! Nếu không đỡ được cho nhau thì cũng đừng chất thêm thánh giá trên vai người khác.
Tôi hãy cố gắng trở thành Simon cho người khác bằng ánh mắt thông cảm, bằng nụ cười sẻ chia, bằng lời nói ấm áp, bằng bàn tay giúp đỡ.
Đường bạn đi, đường tôi đi, dù một mình vẫn có thêm hoa, thêm bướm. Nhọc nhằn sẽ vơi đi. Cuộc đời đẹp hơn biết mấy !
Xin cho mỗi chúng ta đều là những Simon trên đường thánh giá của nhau.


(Thương tặng những người mà tôi thương yêu)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét