Thứ Tư, 24 tháng 8, 2016

Cánh diều bay

Bầu trời xanh biếc, một cánh diều lượn trong gió, bay cao, xa tít mù khơi, một cậu bé thả diều cười vui trong nắng, tuổi trẻ thật vô tư và yêu đời.
Ngồi trên bãi cát ngắm nhìn biển mênh mông, sóng xô dạt vào bờ đánh tung mọi thứ, mất cả chiếc dép, lòm còm ngồi dậy nhìn lên bầu trời trong vắt màu xanh của biển, một con diều tung bay, tôi thấy mình bé nhỏ như hạt cát, như cánh diều đang bay chỉ là một chấm nhỏ trên bầu trời, thật bình an, mỗi khi vui tôi cũng ra biển, khi buồn lại càng thích đến với biển để được bay bổng thả trôi theo con sóng ra khơi và dâng lời cảm ta.
Yên tĩnh để nhớ về kỷ niệm và cũng để tìm một không khí an bình, bãi biển ngày hè thật đông, người nằm phơi nắng, kẻ lướt sóng hoặc xây lâu đài trên cát, đi biển chơi cả ngày không biết chán.
Hai bà cháu tôi rảo bộ trên cát để nhìn dấu chân mình, một cơn sóng ùa vào mọi dấu vết trôi theo, cả tòa lâu đài của mấy chú bé cũng trôi đi mất, cậu bé chùi nước mắt khóc òa rồi lại hì hục xây tiếp...
Chúng tôi nhận ra mọi thứ không là vĩnh cửu khi xây trên cát, giải thích cho cháu hiểu và cũng là giải thích cho chính mình, nếu không có nền tảng vững chắc thì dù đẹp đến đâu, bỏ nhiều công sức cũng chỉ là hào nhoáng, một cơn gió thoảng, một con sóng mạnh cũng làm nó biến mất, xóa tan trong giây phút. Chúng tôi đưa chân xoa trên cát và cười vui trong hạnh phúc vừa cảm nhận.
(Bài của chị PK)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét