Xin gửi các bạn đọc CẢM NHẬN của Băng Đoan để tìm lại bình an cho cuộc sống khi gặp phiền muộn, hiểu lầm không lối thoát.
Chúa cho tôi sống sót sau cơn bạo bệnh để thấy cuộc sống con người thật mong manh, chẳng thể nắm giữ níu kéo được cái gì khi nằm trên giường bệnh chờ chết! Trong phòng giải phẫu, tay chân bị trói chặt như hình thập giá, thuốc mê thấm dần rồi thiếp đi không biết gì nữa, lúc đó mới thấy tiền tài, danh vọng, chức tước, địa vị, quyền hành nào có nghĩa gì đâu! Phù vân. Tất cả chỉ là phù vân!
Cái gì bỏ được thì bỏ. Chỉ cần giữ lại tình yêu và lòng thương xót.
Một cao tăng được mời đi dự tiệc, giữa bàn tiệc bày đầy những món ăn chay trang trí vô cùng đẹp mắt, ngon lành. Bỗng ông phát hiện trong một đĩa có miếng thịt heo. Một đệ tử đi theo cao tăng cố ý dùng cái đũa bới miếng thịt lên, ý định để cho gia chủ trông thấy. Nhưng thật không ngờ vị cao tăng lại dùng đũa của mình đẩy miếng thịt khuất đi.
Một lát sau, người đệ tử kia lại bới miếng thịt heo lên. Thế là cao tăng lại phải thêm lần nữa che miếng thịt heo đi, đồng thời còn nói khẽ vào tai đệ tử: “Con mà còn lật nó lên nữa, ta sẽ ăn luôn!”.
Người đệ tử nghe thầy nói thế không dám bới miếng thịt heo lên nữa.
Tiệc xong, thầy trò cao tăng từ biệt gia chủ ra về. Trên đường về, đệ tử băn khoăn hỏi thầy:
“Thưa thầy, vừa rồi rõ ràng đầu bếp biết chúng ta không ăn mặn, lại vô ý để lẫn miếng thịt heo vào trong đồ ăn chay của chúng ta. Đệ tử lật miếng thịt lên chẳng qua là muốn gia chủ biết mà trừng phạt người đầu bếp này.”
Vị cao tăng nhìn đệ tử, nhẹ thở dài, rồi từ tốn nói:
“Trên đời ai cũng phạm sai lầm, dù vô tâm hay hữu ý. Nếu để người chủ thấy miếng thịt heo trong món ăn chay, ông ấy sẽ nổi giận mà trừng phạt người đầu bếp, thậm chí còn cho người đó nghỉ việc. Đây không phải điều chúng ta muốn thấy. Đoạt lý đương nhiên là quan trọng, nhưng tuyệt đối tránh ‘chỉ biết lý mà bỏ quên người’, phải nhận ra chỗ nào nên bỏ qua thì cho qua.
“Hoàn cảnh sống và quan niệm sống của mỗi người thường không giống nhau, vì thế sự khác biệt trong cuộc sống là khó tránh khỏi. Đa số những người rơi vào vòng xoáy của tranh đấu thường hay “đoạt lý mà quên người”, như thế nếu có thắng cũng không khiến người ta phục. Trong vòng xoáy của tranh đấu hơn thua, rất nhiều khi đối phương sẽ tìm cách đánh lén sau lưng.
"Con hãy xem chỗ nào bỏ qua được thì bỏ qua, không nên chỉ biết ép người một cách quái gở. Phải biết cho người ta một lối thoát. Vấn đề ở đây không chỉ là cho người ta con đường sống, quan trọng hơn là cho chính mình một đường lùi, đây cũng là con đường sáng để xã hội hài hòa.”
Tạ ơn Chúa! Chúa đã dùng câu chuyện của vị cao tăng này mà chỉ cho tôi thấy ba năm lặng lẽ ẩn dật là tôi đã cho chính mình một đường lùi. Nếu cứ say men chiến thắng, hùng hục lao đi, lên như diều gặp gió... chắc chắn có ngày diều sẽ đứt giây, vì càng ở trên đỉnh cao, tôi sẽ càng là đích nhắm cho nhiều người. Bao mũi dùi sẽ nhắm tôi mà châm chích. Nguy hiểm nhất là tôi sẽ đi vào con đường danh vọng, cao ngạo, tự mãn, hợm mình, cuối cùng mất hết ơn phúc . . .
(St - Fb của chị PK)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét