Thứ Năm, 26 tháng 4, 2018

Mỹ Chi


Một buổi sáng giữa tháng tư.
Điện thoại gọi đến, một số điện thoại lạ không có trong danh bạ. Tôi không nghĩ đó là Mỹ Chi.
- Chi đang ở đâu vậy ?
- Ở Việt Nam. Chi về có hai tuần thôi, mấy bữa nữa đi rồi. Tính dành cho Nga bất ngờ, nhưng nghĩ mình già rồi, bất ngờ cũng không hay lắm. Mai mình gặp nhau nha.

Mỹ Chi, bạn cùng lớp với tôi từ năm 13 tuổi, từ ngày hai đứa học nội trú Thiên Hương Dalat.  Chỉ học chung với nhau một năm rồi chia tay, Chi về Vĩnh Long, chúng tôi xa nhau từ dạo ấy...
Còn nhớ trên đường từ Dalat về Saigon, Chi đã cho tôi mượn tiền mua một trái mít. Ăn rồi quên trả, cứ để từ từ, thì con nít mà ! Mấy năm sau khi tôi tìm đến nhà Chi để trả nợ thì bạn đã dọn nhà đi rồi. Nợ dai quá Chi nhỉ ? Cũng may là người mắc nợ có tật nhớ dai.
Cách đây hơn một năm, qua một chị bạn học cùng lớp, giờ là soeur phụ trách trường học cũ ngày xưa, chúng tôi liên hệ được với nhau. Chi đang ở cách xa tôi nửa vòng trái đất, nghe tôi nhắc lại món nợ, Chi cười quá chừng, bạn nói bạn quên rồi nhưng nếu trả thì tôi phải trả cho bạn một cây mít. Tôi lém lỉnh không vừa :
- Nga sẽ tặng cho Chi một hột mít, chịu khó trồng, khi nào mít có trái tha hồ ăn dài dài luôn.

Hai đứa email qua lại, nhắc bao nhiêu là kỷ niệm thuở còn cắp sách đến trường.
Chi nhớ tôi bé bỏng, xinh xinh, hay bứt tóc đến hói đầu một khoảng trống, sương xuống lạnh thấy me !
Tôi nhớ Chi với nụ cười có chiếc răng khểnh. Giờ tóc bạc mà nụ cười vẫn thế.
Tôi nhớ mỗi sáng Chi hay phết patê gan hoặc patê thịt vào khúc bánh mì của tôi. Ở
trường nội trú, quanh năm suốt tháng, hết năm này đến năm khác chỉ độc nhất một món bánh mì bơ với chuối cho bữa điểm tâm. Gọi là bánh mì bơ cho sang chứ bơ chỉ nằm gọn lỏn trong một tô canh quệt vào bánh mì cho gần hai trăm đứa học trò, chả thấm thía gì. Thường thì bơ được soeur quản lý nhà bếp mà chúng tôi gọi là bà cai lấy sẵn để trong tô. Hôm nào bà cai bận việc hoặc quên lấy là chúng tôi có dịp múc bơ cho thiệt đầy. Có khi qua trót lọt, có khi nửa chừng bà cai đi xuống thì chắc chắn bơ sẽ bị thu hồi gần phân nửa kèm theo một câu cằn nhằn. Ấy vậy mà lũ học trò chúng tôi đứa nào cũng mập tròn, càng ngày càng lên cân mới lạ chứ !

Tôi đón Chi ở đầu ngõ.
Hai đứa nhìn nhau thật kỹ. 48 năm trôi qua. Thì vẫn còn đâu đó đôi nét của ngày xưa, nhưng nếu bất chợt gặp nhau giữa dòng đời xuôi ngược trên hè phố, chắc chúng tôi sẽ vô tình đi lướt qua nhau.
Tôi mừng cho đại gia đình Chi hạnh phúc, ấm êm ở một đất nước tự do.

Bạn bè chúng tôi đa số còn ở lại.
Tôi hạnh phúc khi may mắn có chồng con thương yêu, trải qua năm tháng vất vả lo toan  giờ tôi có một căn nhà khang trang để ở, tuy không giàu có nhưng như vậy đã là quá đủ cho một đời người.
Viết cho Chi, tôi lại nhớ Kim Liên, nhớ Phúc, nhớ Kim Thoa là những người bạn cùng chung lớp, chung trường với tôi và Mỹ Chi nhưng mỗi đứa một hoàn cảnh, một cuộc đời.

- Kim Liên ngày ấy viết văn thật hay, bài văn nào của Liên cũng được thầy cô cho điểm tối đa. Liên có đôi mắt ướt, lúc nào cũng đượm buồn. Nét buồn vận vào cuộc đời bạn, đến giờ này Liên vẫn còn ở nhà mướn, vẫn chiều chiều đi bán trứng luộc...

- Phúc bất hạnh hơn, bị tai biến liệt nửa người, ở với hai đứa con, không thấy chồng của Phúc, tôi tế nhị không hỏi. Tiền thuê nhà thiếu trước hụt sau...

Kim Thoa ở Du Sinh, nước da trắng hồng, thật đẹp. Đó là hình ảnh mà tôi và Mỹ Chi nhớ về bạn. Từ rất nhiều năm trước, trong một lần về lại trường xưa, nghe nói Thoa bị ung thư, đang bán sữa đậu nành ngoài chợ, gia đình khó khăn lắm. Tôi đã lang thang một mình ra chợ, tìm Thoa ở những chỗ người ta chỉ, nhưng không thấy, Dalat đâu còn như ngày xưa, quá đông người.
Chẳng biết bây giờ Thoa ra sao ? Chắc gì còn hiện diện trong cõi phù du này ?
Ở một nơi nào vô định, tôi vẫn mong bạn bình yên, không còn đau khổ nữa.

Sau khi rời Dalat, Chi và Kim Liên vẫn là đôi bạn thân.
Chi kể gia đình Chi rất thương Liên. Nhưng cuộc đời sướng khổ là do chính mình quyết định hay là do số mệnh ? Tôi thật sự không tìm được câu trả lời chính xác. Riêng tôi, tôi chỉ biết cố gắng hết sức, cuộc đời nhiều lúc chìm nổi, không tìm được ánh sáng nào ở cuối đường hầm nhưng rồi mọi chuyện cũng qua. Cảm ơn Chúa đã cho tôi nhiều hơn những gì tôi đáng được dù lắm khi ngã lòng và bất xứng.

Tôi mong tất cả bạn tôi luôn mạnh khỏe, bình an.
Bóng đã ngã về chiều. Không biết lần gặp này có là lần sau cuối ? 
Không biết ai sẽ rời cõi tạm này trước ai ?
Dù sao đi nữa, tôi tự nhủ với lòng sẽ luôn trân trọng, yêu thương những người bạn của mình, dù giàu nghèo hay sang hèn, chúng mình vẫn là bạn.


Tôi đọc được câu danh ngôn thật hay : 
Bạn cũ là Vàng ! Bạn mới là Kim Cương 
Nếu ta có Kim Cương, đừng quên Vàng !
Vì muốn giữ được Kim Cương, ta luôn cần Vàng để bọc Kim Cương !


(Thân tặng Chi, để nhớ lần gặp lại)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét