Thứ Bảy, 12 tháng 5, 2018

Chút gì với Chúa

1. Chúa đã lên trời núi đồi đưa mắt nhìn theo, chia ly đôi ngả ngàn dâu xanh ngắt một mầu. 
Thầy về quê hương xa vời ôi, xa vời cuộc đờI, nhưng bao tình mến ơn trời mãi ở với Người 

ÐK : Con nhìn lên cao thao thức với ngàn vì sao, 

khấn xin NgườI dìu đưa con bước lên trời cao 




2. Chúa đã xuống đời với ngườI chung kiếp khổ đau, lang thang muôn nẻo tìm đâu một chỗ tựa đầu. Người về thiên cung nhưng chẳng quên cát bụi cuộc đời, Ta đi dọn chỗ cho ngườI ở nhà Chúa Trời. 



3. Chúa sống trong đời, khóc cười bao nỗi nhục vinh, cô đơn đau khổ tử sinh oan trái tội tình. Người về an vui nhưng lòng thương gian trần đọa đày, trên cao gửi xuống Thánh Thần an ủi tháng ngày. 

4. Chúa đã lên trờI bóng NgườI xa khuất mù khơi, con mong được đổI làm mây theo gót chân Người, Bầu trờI mênh mang luôn vọng vang tiếng NgườI gọI mời, con vui nhẹ bước trên đời tiến về cõi trời.

**********
Bài hát này con nghe cũng đã nhiều, nhưng sao lần này nước mắt con cứ rơi hoài không biết. Từ hôm qua đến giờ, con nghe đi nghe lại và lần nào nước mắt cũng chảy dài lặng lẽ...

Có phải lời nhạc của Phanxicô tuy vắn vỏi nhưng toát lên được toàn diện cuộc đời của Chúa : 30 năm ẩn dật nghèo nàn nơi làng quê Nazareth để chuẩn bị cho hành trình giảng dạy dân chúng, ba năm in mòn những dấu chân Chúa đi,  lang thang muôn nẻo không một chỗ tựa đầu.

Trong hành trình ấy, ngoài những lời giảng dạy, bàn tay Chúa gia ân giáng phúc, làm nhiều phép lạ để chữa lành bệnh tật, cho bánh hóa nhiều, cho kẻ chết sống lại. Chúa thương dân Chúa như đàn chiên không người chăm sóc. Thế nhưng tử sinh, oan trái tội tình, cô đơn đau khổ là những điều Chúa đã nhận được từ con người.

Chúa chết và Chúa đã phục sinh.
Chúa lại đi tìm và kiên nhẫn đợi những môn đệ yêu thương của Người bên mộ, trên đường làng quê Emau, bên bờ hồ khi họ trở về nghề đánh cá, Chúa không còn nhớ sự phản bội của môn đệ dành cho Chúa khi Người bị bắt. Những phiền muộn hôm qua Chúa quên hết để sống với các môn đệ bằng dịu dàng, ân cần và yêu thương ngày cũ cho đến khi Người về cùng Chúa Cha.

Con đặt tâm tư mình vào những giây phút ấy. Giây phút cuối cùng có Chúa Giêsu bằng xương thịt trong hình hài một con người để từ đây âm dương đôi ngã. Quá bất ngờ với mọi người. Chúa ra đi, Chúa về nơi Chúa đã từng ở. Vậy là an vui cho Chúa, nhưng cát bụi cuộc đời Chúa đã trót vương mang, trần gian đọa đầy Chúa đã trót vướng bận, giờ giã từ sao lòng không lưu luyến ?
Vì sao ? Vì Chúa cũng chung một kiếp người như chúng con.

Con thấy Chúa thật gần, gần lắm, như một người thân con sắp phải giã từ.
Cũng hơn hai ngàn năm rồi, mà sao hôm nay bỗng dưng con thấy như là bây giờ vậy ?
Không nghĩ suy, không lý trí, con chỉ muốn sống bằng những cảm xúc thật của mình trong ngày lễ Chúa về trời bằng những giọt nước mắt tự nhiên khi phải xa người mình yêu thương.
Chẳng lẽ con yêu Chúa đến vậy ? Con tự hỏi nhưng chẳng bận tâm để trả lời.
Chỉ biết những giọt nước mắt của con ngày hôm nay, con dành riêng cho Chúa, rất riêng...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét