Tên của em là một loài chim thì phải ? Một con chim màu vàng thật đẹp.
Ngày em từ Thủ Đức lên Viện Dầu, vẫn còn hình ảnh trong chị là một cô bé trẻ trung, xinh xắn, nhưng không kém phần thông minh, lanh lợi, lễ phép với mọi người.
Ngày ấy em là tâm điểm của các chàng trai trong Viện, một cô bé như thế mà không thích mới lạ !
Em thường nói với chị : nơi đây em có nhiều kỷ niệm, chân thật và đầy tình người. Chị cũng có cảm nhận giống em. Vì thế khi cơ quan sát nhập với Liên hiệp, chị em mình người ở người đi. Người ở lại thì đâu thể nào ở được, cũng đành thôi.
Đường đời xuôi ngược, chị em mình mỗi người mỗi ngả, nhưng vẫn còn chút gì trong tâm tưởng để khi nhớ về nhau là nhớ về những kỷ niệm đẹp, nhớ về những ngày thân ái, phải không em ? Hôm trước anh Huy trưởng phòng ghé nhà chị, ngồi nhắc lại thời gian trước, nghe lòng bồi hồi, thóang chút nhớ nhung.
Bà mẹ hai con Hoàng Yến bây giờ chắc vẫn còn giữ được nét đẹp của một thời ? Chị tin điều đó.
Lâu quá chẳng gặp em, nhà thờ nơi chị đi lễ có một cô gái từ khuôn mặt đến quần áo và cách trang điểm rất giống em ngày xưa. Chị hay nhìn cô ấy, rất nhiều lần và lần nào cũng một ý nghĩ : sao mà giống em đến thế !
Sinh nhật em tháng 12, chị gởi đến em lời chúc mừng :
Mong lúc nào em cũng mạnh khỏe, xinh đẹp, luôn được chồng thương yêu, một gia đình hạnh phúc với những đứa con ngoan ngoãn, giỏi giang, chim Yến nhé !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét