Buổi sáng hôm đó khi bước chân ra khỏi nhà là chị sẽ không còn trở lại lần nữa ?
Và chắc chắn một điều là không bao giờ chị biết rằng thánh lễ hôm đó là thánh lễ sau cùng trong cuộc đời chị...
Hôm đó là ngày 30 tháng 12 năm 2003.
Tôi đang làm công việc nhà thì chuông điện thoại reo, đầu dây bên kia là giọng của Len, bạn tôi. Khi lấy chồng thì Len và Tuyết Nga là vợ của hai anh em ruột. Chị Tuyết Nga là chị, Len bạn tôi là em. Len là bạn tôi ngày xưa ở Dalat, chị Tuyết Nga là bạn tôi ở Saigon, giờ hai người bạn ấy lại chung một gia đình lớn, trái đất thật tròn.
Trong điện thoại giọng Len nghẹn ngào: - ”Thúy Nga ơi ! chị Tuyết Nga đi lễ sáng, trên đường đi bộ về nhà , chị đi sát lề mà cũng bị Honda đụng phải, người ta chở chị vào bệnh viện Bảo Lộc mà không ổn nên đi Saigon rồi, Thúy Nga có rảnh ghé vào với chị chút đi”. Lặng người vì xúc động, tôi nấu vội bữa cơm cho gia đình rồi đạp xe vào BV Chợ Rẫy, trước hành lang phòng cấp cứu tôi gặp chồng chị Tuyết Nga và vài người thân trong gia đình. Không khí yên lặng, nặng nề. Tôi hỏi thì được biết chị hôn mê từ sáng đến giờ vẫn chưa tỉnh. Cô y tá cho tôi vào phòng cấp cứu, thật dễ dàng để nhận ra dáng người bé nhỏ của chị đang nằm bất động trên giường với mớ dây nhợ chằng chịt khắp thân thể , thương quá đi thôi chị bạn của tôi ngày nào…
Tôi nhớ ngày còn là đệ tử , trong phòng học tôi với chị ngồi cạnh nhau ở bàn đầu vì chiều cao khiêm tốn của chị và tôi suýt soát nhau . Không hiểu sao tôi cứ loay hoay làm đủ thứ việc chứ không tập trung để học bài, có lẽ cũng có tí chút thông minh nên tôi học bài nhanh lắm, nên hai giờ ở phòng học sao mà nó lâu kinh khủng, chị luôn nhắc tôi : sao Thuý Nga không học bài mà cứ làm cái gì vậy ? dù lớn hơn tôi nhưng học cùng lớp 11 nên chị gọi tôi bằng tên. Lúc ấy phải tuân thủ triệt để giờ nào việc nấy nên như tôi là lỗi kỷ luật … biết vậy mà tôi vẫn không thể nào thay đổi, chắc là nhắc hoài chị cũng bực lắm vì làm chị mất tập trung, mỗi lần chị nhắc nhở tôi chỉ im lặng, không giận dỗi nhưng việc ta thì ta cứ làm, thật là đáng ghét ! Chị phải chịu đựng tôi suốt hai năm mà không bao giờ méc với chị giáo Ngân, chị giáo Nhị, bây giờ nghĩ lại thấy tội nghiệp chị quá chứ lúc xưa thì không hề.
Sau giải phóng, cùng lên Phước Lộc, chỗ của chị lại bên cạnh tôi là bàn đầu tiên trong nhà nguyện đơn sơ, vách gỗ mà có một dạo vách nhà nguyện bị mối ăn nghe rào rào ghê lắm. Tôi giỡn thì to nhưng đọc kinh nhỏ xíu hà ! Chị vẫn hay nhắc : Thúy Nga này đọc kinh gì mà chị ngồi bên cạnh vẫn không nghe tiếng ? Lúc này thì tôi cãi lại : em đọc có nhỏ đâu, em đọc lớn mà. Chị cười cười : hổng dám lớn đâu, đọc toàn trong cổ họng mà còn cãi.
Chúng tôi ra đồng làm cỏ, gieo hạt lúa, trồng khoai mì, đắp luống trồng khoai lang, trồng mè, tôi nhớ cây mè tuy thấp, thân chỉ nhỏ bằng ngón tay út nhưng sâu của nó thì kinh hoàng lắm : màu xanh lè, dài , có thêm mấy khối u ra mà chúng tôi vẫn gọi đùa là mấy cái vú. Khi làm cỏ thi thoảng cuốc phải ổ kiến lửa thì trời ơi kiến to kiến nhỏ túa ra trong khoảng đường kính 1 mét vàng hết mặt đất , chỉ nhìn thôi mà gai ốc đã nổi rần rần . Phước Lộc nhiều việc để làm, tuy nhỏ người nhưng chị làm nhanh lắm, chị cuốc gần hết luống mà tôi thì chậm chạp còn hơn phân nửa, chị rất hay giỡn và nghịch phá cho vui, cho quên mệt nhọc của những buổi nắng chang chang ngồi nghỉ mệt ăn khoai mì luộc cho đỡ đói lòng…
Tôi vẫn nhớ có lần đang làm cỏ thì mây đen ở đâu kéo đến đen kịt cả bầu trời, và mưa ngay lập tức, chúng tôi vội vàng chạy đến cái chòi lá gần đó để trú , khoảng được 10 phút, chợt nhìn lên cây đòn ngang thấy toàn là thằn lằn, không biết ở đâu chúng đậu kín cả cây đòn ước tính cả trăm con, chắc chúng cũng trú mưa như mình, kinh hoàng quá, tôi nhảy ra khỏi chòi, thà ngồi dưới mưa còn hơn. Chị dạn lắm, chả sợ con gì, thấy tôi run lập cập vì mưa và còn vì sợ thằn lằn, chị còn cười hắc hắc nữa chứ ! Lúc đó nghe giọng cười của chị, tôi ghét lắm vì quá trời thắn lằn thế kia,ai mà chả sợ.
Sau này khi bước vào đời và liên lạc được với nhau, tôi hay lên Bảo Lộc chơi, lần nào Nhiệm cũng chở tôi ghé thăm gia đình anh chị, những lần gặp nhau như vậy anh chị vui lắm và cũng đôi lần chị viết thư cho tôi (những lá thư đó vẫn được tôi cất giữ đến bây giờ, tôi có thói quen tốt là giữ tất cả thư từ hình ảnh của mọi người gởi cho mình) chị luôn bảo rằng dù nghèo nhưng chị luôn hạnh phúc vì có người chồng hiền lành, thương yêu, và những đúa con ngoan ngoãn…tôi cảm nhận được hạnh phúc thật ngọt ngào qua lời kể của chị.
************
Vậy đó… mà cũng đã hơn 10 năm chị đi xa, thời gian sao nhanh quá đỗi…
Cuộc sống thì vẫn luôn có những lối rẽ bất ngờ và thật ngặt nghèo, môt thời gian sau đó anh có người bạn đời khác, cuộc sống khó khăn phải bán đi ngôi nhà hạnh phúc để lấy vốn làm ăn. Các con anh việc học dở dang, riêng cháu út thì đang trong vào lao lý...., lúc chị mất cháu mới hơn 10 tuổi, cái tuổi như cây con yếu ớt giữa cuộc đời thiếu người dẫn dắt thương yêu. Tôi không trách cháu vì tôi đã là mẹ, con mình chăm bẵm, dạy dỗ thế này đôi khi còn chẳng nên người huống gì là cháu !
Cuộc tình sau của chồng chị cũng chẳng suông sẻ với thời gian, anh đi nơi khác làm ăn, hiếm hoi mới có đôi lần điện thoại cho tôi nhưng rất vội vàng. Tôi biết anh mang nhiều mặc cảm. Buồn làm sao trước sự đổ vỡ, tan nát một gia đình, mà đó lại là gia đình của bạn tôi ! Thương chị, tôi không nỡ trách anh dù chỉ một thoáng qua, sự việc xong rồi có trách cũng chỉ thế thôi. Tôi chỉ ước gì chị đừng đi xa , ước gì anh đừng buớc sang lối khác thì chắc không có ngày hôm nay…như thế…
Cuộc tình sau của chồng chị cũng chẳng suông sẻ với thời gian, anh đi nơi khác làm ăn, hiếm hoi mới có đôi lần điện thoại cho tôi nhưng rất vội vàng. Tôi biết anh mang nhiều mặc cảm. Buồn làm sao trước sự đổ vỡ, tan nát một gia đình, mà đó lại là gia đình của bạn tôi ! Thương chị, tôi không nỡ trách anh dù chỉ một thoáng qua, sự việc xong rồi có trách cũng chỉ thế thôi. Tôi chỉ ước gì chị đừng đi xa , ước gì anh đừng buớc sang lối khác thì chắc không có ngày hôm nay…như thế…
Cuộc sống không phải như chuyện cổ tích để luôn có một kết thúc tốt đẹp, ranh giới giữa cái tốt và cái xấu thật là mong manh. Tôi về Bảo Lộc nhiều lần nữa, lần nào cũng gặp lại những người bạn của thời niên thiếu : Chị Dâng, Nhiệm, Đài, Thế, cả Len nữa, buổi tối bên nhau ngồi trò chuyện, chúng tôi luôn nhắc đến chị với tất cả những nỗi niềm…
Lâu lắm rồi không còn căn nhà của Chị để chúng tôi cùng ghé thăm.
Tôi vẫn mong cháu Út sớm được trở về với cuộc sống tự do và cố gắng vượt qua khúc quanh cuộc đời để làm lại từ đầu dù chẳng phải dễ dàng gì.
Có phải Chị cũng rất mong điều đó không Tuyết Nga ?
Lâu lắm rồi không còn căn nhà của Chị để chúng tôi cùng ghé thăm.
Tôi vẫn mong cháu Út sớm được trở về với cuộc sống tự do và cố gắng vượt qua khúc quanh cuộc đời để làm lại từ đầu dù chẳng phải dễ dàng gì.
Có phải Chị cũng rất mong điều đó không Tuyết Nga ?
Kỷ niệm ngày chị mất : 30/12/2003
Mến nhớ tặng chị Tuyết Nga và các chị Phước Lộc ngày xưa.
Xin các chị, các bạn cầu nguyện cho linh hồn M.Goretti.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét