100 ngày sau hôm dì Lý mất.
Nhà dì cách Saigon 92km. Đây là lần thứ ba tôi đến nhà dì, lần đầu tôi đi với con trai, hai lần sau Lê chở.
Ngày xưa thời con gái dì đẹp lắm, nhưng hồng nhan thì bạc phận, lỗi không phải do dì, mà ở người chồng đã có vợ rồi vẫn quyết tâm cưới dì làm vợ bằng đủ cách. Dì không nhẹ lòng, không dễ tin người, có ba má chồng đến hỏi cưới, ai ngờ là ba má giả. Khi biết ra thì cũng đã xong mọi việc, có chồng cũng như không...!
Má của dì là em ruột của ông ngoại tôi, tôi gọi má dì là bà cô.
Má tôi kể bà ngoại tôi và bà cô giống nhau như hệt, chưa có cặp chị dâu em chồng nào giống nhau chừng ấy, giống cái nết hiền lành, hiền lành lắm, thậm chí có lúc bị chửi oan vẫn không lên tiếng.
Dì đau cũng mấy năm rồi, ngồi xe lăn dì hay tủi thân, hay khóc. Lúc dì đau tôi đến thăm, trước mặt tôi đâu còn hình ảnh người thiếu nữ một thời xuân sắc mà là một bà già chưa đến nỗi hom hem nhưng trông tiều tụy, buồn bã. Ra đi như thế nhẹ cho dì.
Trên đường đi, Lê chở tôi ghé nơi thằng Nghiệp, bạn nó bị chết đuối, sát bên ngoài khu du lịch Bọ Cạp Vàng.
Chúa ơi ! Chúa hỡi ! mặt nước còn yên lặng hơn cả mặt hồ, hai bờ cách nhau chưa đầy ba mươi mét vậy mà con chết đuối được sao con ? Tất cả rồi vào quên lãng nhưng với gia đình nó, nỗi đau này chừng nào mới nguôi ngoai ?
Bữa ăn trưa nay giỗ 100 ngày dì mất, cũng là tiệc chia tay của Hạnh, con dì trước khi cháu sang Mỹ, Hạnh cao ráo, đẹp người y như mẹ nó ngày xưa.
Tôi gặp lại các cậu, các dì mà lâu lắm rồi cuộc sống cứ bận rộn cuốn trôi tình thân họ hàng dạt vào quên lãng. Cậu Quí, cậu Hiệp, dì Lan, dì Thông, dì Hương, dì Út.
Thấy tôi đến, cậu Quí đứng ngay lên hỏi : có nhớ ai đây không ?
Thiệt là tệ, bình thường trí nhớ tôi rất tốt, vậy mà lúc này nó đi đâu mất, nghĩ mãi vẫn không thể nào nhớ nổi tên cậu nhưng cái kỷ niệm lúc nhỏ cậu lên nhà tôi chơi, đi nhà thờ rồi cặp bè uýnh lộn thì tôi chẳng thể nào quên được. Tôi nhắc lại kỷ niệm ấy làm cậu và mấy dì ai cũng cười vui.
Dì Lan hơn sáu mươi mà trông trẻ đẹp hơn tuổi. Ngày xưa chồng dì thuộc dạng đẹp trai, tài giỏi, chỉ tiếc dượng bị tai nạn giao thông, ra đi quá sớm để lại cho dì một nách năm đứa con thơ dại, dì vất vả chèo chống nuôi con một mình, mừng cho các con dì hôm nay đều làm ăn khấm khá.
Dì Thông đi kinh tế mới ở gần thác Trị An, vợ chồng dì đi làm rẫy, hai thằng con trai ở nhà rủ nhau đi tắm rồi bị dòng nước cuốn trôi không tìm thấy xác đứa nào. Nỗi đau mất con ngày nào giờ cũng lắng dịu, chứ lúc đó dì như người điên dại.
Ai ai cũng ở bên kia sườn dốc cuộc đời nên gặp nhau được lúc nào là trân trọng, là quí lắm...
Điện thoại cho qua, cho lại, các cậu, các dì và cháu hẹn gặp lại nhau.
Một ngày gần đây thôi, tôi sẽ đi Tam Hiệp và Biên Hòa, chắc chắn là như thế !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét