Nằm
trong quan tài, Diana với đôi tay không nhẫn cưới
và cũng chẳng có nhẫn kim cương. Điều
kỳ lạ là trên đôi tay ấy người ta có
thấy một cỗ tràng hạt do Mẹ Têrêsa trao
tặng trong một lần tiếp xúc. Phải chăng:
Kiếp ngắn
dài, một mộ bia
Xoay vần
cát bụi ngày lìa dương gian
Dừng chân
đếm túi hành trang
Những gì
còn lại, chuỗi vàng lời kinh?
(Lm. Trần
Cao Tường)
Phải
chăng những người có trách nhiệm sau cùng trên thi
hài của công nương đã muốn nói với mọi
người: tiền bạc, kim cương, danh dự,
vật chất, sang giàu, thế gian… không phải là hành
trang cho một cuộc sống hạnh phúc đời
đời, nhưng là những mầm sống yêu thương
và những giá trị thiêng liêng mà Mẹ Têrêsa, qua bộ
tràng hạt, đã trao lại cho Diana và thế giới
như một lời nhắn nhủ?
Hạnh
phúc sung mãn và trường tồn không thể tìm thấy
trong sự sang giàu của thế gian. Thánh kinh đã
khẳng định điều đó. Cả ba Phúc âm
Nhất lãm đều ghi nhận: một ngày kia khi Chúa Giêsu
đang trên đường đi về Giêrusalem để
bước vào cuộc khổ nạn hầu mang lại
ơn cứu độ và hạnh phúc cho muôn người,
thì một chàng thanh niên giàu có “chạy”
đến. Anh ta quì xuống trước mặt
Đức Giêsu và thưa: “Lạy thầy nhân lành, tôi
phải làm gì để được sống đời
đời làm cơ nghiệp.” Chắc hẳn câu
hỏi của anh thanh niên đã làm bối rối và
sửng sốt cho không ít người: cứ tưởng
“có tiền mua tiên cũng được,” đàng
này trong con người còn có một thứ mắc hơn
tiên đến nỗi có tiền chưa chắc đã mua
được. Đấy chính là một khát vọng vô
biên.
Vì
là khát vọng vô biên nên chắc chắn không một thực
tại hữu biên nào trên thế gian này có thể lấp
đầy. Dù đó là xác thịt, kiến thức, giàu sang
hay bất cứ thứ gì… ngoại trừ Thiên Chúa.
Chỉ có Thiên Chúa, Đấng Vô Biên, mới có thể
thoả mãn cái khát vọng vô biên nơi lòng con người.
Chính Thánh Augustinô, sau khi trải qua biết bao kinh nghiệm
tìm kiếm đối tượng cho khát vọng vô biên
nơi lòng mình, đã thốt lên:
Chỉ trong
Thiên Chúa mà thôi
Hồn tôi mới
được nghỉ ngơi yên hàn.
Trước
những trăn trở không câu trả lời, người
thanh niên giàu có thấy được Đức Giêsu
như một cứu cánh. Anh đã “chạy”
đến với Ngài. Chạy là thái độ của khao
khát, nôn nóng kiếm tìm chân lý, trái nghịch với thái
độ thẫn thờ, bàng quang, chẳng thiết tha.
Trước
tâm tình và ước nguyện của chàng thanh niên,
Đức Giêsu đã làm một cuộc phỏng vấn
liên quan đến các giới răn: ngươi không
được giết người, không được
ngoại tình, không được trộm cắp, không làm
chứng gian, không…. Và người đó đáp lại:
“Thưa Thầy, những điều đó tôi đã
giữ từ thuở còn thơ.” Nghe thế
Đức Giêsu bảo anh ta: “Ngươi còn thiếu
một điều. Có gì thì hãy đem bán mà cho kẻ nghèo.
Đoạn hãy đến theo Ta” (Mc 10:21).
Thật
kỳ lạ! Sống không giết người, không
trộm cắp, không ngoại tình, không bất công, không gian
dối, ấy thế mà Chúa Giêsu còn bảo là chưa
đủ. Chàng thanh niên giữ các giới răn khá là
trọn vẹn mà còn bị cho là thiếu. Không biết
đời tôi từng phạm điều này, lỗi
nghịch điều kia, chắc là còn thiếu nhiều lắm!
Thế
nên không thể cho rằng tôi sống đàng hoàng, không
phạm 10 điều răn Đức Chúa Trời,
chẳng để sót sáu điều răn Hội Thánh, tôi
không làm hại ai, không gây tổn thương cho
người nào là bảo đảm vào thiên đàng 100%
rồi đâu. Nếu chỉ không điều này, không
điều kia mà đủ tiêu chuẩn để sống
hạnh phúc đời đời thì cần gì theo Chúa. Theo
vô vi cũng được vậy. Song người ta
cần phải có. Đó là có yêu thương, có quảng
đại, có trao ban, có thứ tha, có cho đi chính mình
như Đức Giêsu.
“Hãy
đến mà theo Ta” cũng có nghĩa là bước
theo Ngài trên nẻo đường dâng hiến đời
mình cho sự sống tha nhân. Và chỉ khi trao ban dâng
hiến như thế con người mới tìm thấy ý
nghĩa và hạnh phúc thật sự cho cuộc
đời.
Nong nả đi tìm câu trả lời
cho đâu là ý nghĩa của cuộc sống, ấy
thế mà khi nhận được lời giải đáp,
chàng thanh niên lại sa sầm nét mặt, bỏ đi
buồn rầu. Thánh kinh cho biết “vì anh ta có
nhiều của” (Mc 10:22).
Bước
theo Đức Giêsu đòi hỏi một thái độ
vươn mình trên những gì là của cải vật
chất. Bởi vì “không ai có thể làm tôi hai chủ:
hoặc nó sẽ ghét người này mà mến người
kia, hoặc tha thiết với chủ này mà khinh màng chủ
nọ. Các ngươi không thể làm tôi Thiên Chúa và Tiền
của được.” Ấy thế mà, nếu thành
tâm xét lại, thì hình như trong đời tôi vẫn còn
đó những khoảnh khắc vừa mang danh Kitô hữu
lại vừa xem tiền bạc như lẽ sống.
Phải chăng vừa theo Chúa, tôi vừa tự biến
mình làm “con vật kinh tế,” thậm chí có khi còn
giành giật, lừa gạt, chà đạp, sát phạt
kẻ khác… vì đồng tiền.
Bao
lâu chỉ biết thu về mà không hề trao ban,
người ta sẽ cứ mãi “sầm mặt
xuống, buồn rầu.” Khi nào biết san sẻ cho
kẻ nghèo khó, người ta sẽ lớn lên trong tình yêu
và tiếng cười. Đã có một thời nhà tỉ
phú George Soros than thở: “Tôi không biết mình đang
giàu hay đang nghèo; đang làm chủ số phận hay nô
lệ cho thành công. Bởi vì để thành công tôi phải
làm việc như một con chó. Để giàu có tôi
phải chịu cảnh bất an liên tục.”
Nhưng rồi sau những công việc từ thiện bác
ái, George đã tươi cười chia sẻ:
“Chỉ từ khi biết yêu thương, đời
tôi mới bắt đầu nếm được mùi
hạnh phúc và sung túc thật sự.”
Cha
Albert Marie thuộc dòng khổ tu Soligay ở Bỉ cũng
có một kinh nghiệm tương tự. Trước khi
vào dòng, ngài từng là một chính khách triệu phú với
danh xưng Van Cruyssen. Trong đại chiến thế
giới, ngài là một sĩ quan mang cấp bậc
đại úy, với sáu huy chương và đệ
nhất Bắc đẩu Bội tinh chói ngời trên
ngực áo. Nhưng giờ đây những huy chương
và bội tinh ấy lại được đặt
trước bàn thờ kính Trái Tim Chúa Giêsu trong tu viện.
Trong
dịp ngài tuyên khấn, có rất nhiều vị dân
biểu, chủ tịch và phó chủ tịch thượng
viện, cũng như chủ tịch hiệp hội
giới trẻ Công giáo Bỉ quốc đến tham
dự. Sau lễ nghi, vị tân khấn đã chia sẽ tâm
tình với những người hiện diện: “Cha
Albert Marie sung sướng và hạnh phúc hơn nhà triệu
phú Van Cruyssen nhiều.”
Yêu
thương và san sẻ cuộc đời cho kẻ khó
nghèo chính là điều kiện tất yếu mà những ai
muốn trở thành môn đệ chân chính của
Đức Kitô đều phải thực thi. Yêu
thương san sẻ không hệ tại nơi tiền
bạc của cải, song là ở tất cả những
gì mình có. Đức Giêsu đã bảo: “Hãy đi bán
tất cả những gì ngươi có mà cho kẻ
nghèo.” Người nghèo là người túng thiếu-không
chỉ thiếu về của cải, nhưng còn có thể
thiếu về giáo lý, kiến thức, sức lực,
cảm thông, tha thứ, tiếng ca, nụ
cười….
Vậy
nếu trong gia đình, nơi giáo xứ, cộng đoàn,
hay tại sở làm của tôi vẫn còn những
người thiếu thốn như thế, liệu tôi có
can đảm đáp trả lời mời gọi của
Đức Kitô- “Hãy cho, và ngươi sẽ có một
kho tàng trên trời” - hay tôi sẽ cúi mặt, bỏ
đi, buồn rầu.
Chọn
lựa bước theo Đức Kitô là một chọn
lựa quyết liệt và rướm máu. Nhưng đó
lại chính là một lựa chọn khôn ngoan và đáng giá
vô cùng.
LM Phêrô Bùi Quang Tuấn
(Nhận được từ Langthangchieutim)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét