Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

Hàng xóm

       
                                                                   
 Bạn cứ tưởng tượng là mình đang sống bên cạnh nhà mà :

  • Chó nhà mình sủa càng ít càng tốt, không sủa lại càng tốt hơn. Để chó sủa nhiều là qua mắng vốn : chị để chó sủa tôi không làm sổ sách được. Mẹ ơi, cái giờ đó là tầm 4,5 giờ chiều mà chó không được sủa à ?
  • Nhà tôi hướng tây nên phải trồng cây bông giấy cho mát. Cây bông giấy nhà tôi không mọc tùm lum mà được chăm chút thành một cây dù tròn to che mát sân nhà và là nơi cho những người bán hàng rong ngồi nghỉ mệt. Mà cái nhà bên cạnh họ không thích . Khi thì gặp tôi nói : ở thành phố này người ta không cho trồng cây bông giấy đâu chị ! Chắc nhà bên cạnh hiểu biết về luật nhiều lắm vì họ là cán bộ nhà nước, chứ tôi thì chưa nghe luật cấm trồng cây bông giấy bao giờ. Chính quyền mà nhìn thấy cây bông giấy nhà tôi không chừng cho vợ chồng tôi báo cáo điển hình về môi trường xanh - sạch - đẹp ấy chứ !
  • Khi thì nhắc chồng tôi cắt cây đi , kẻo nó đâm vào dây điện (mặc dù dây điện nhà ấy cao hơn cây).
  • Có lần tôi lại bị mắng vốn : gai cây bông giấy nhà chị đâm vào dây điện thoại của tôi nên bị hư rồi, tôi không nghe được. Sau đó thấy có người ở công ty điện thoại xuống . Chắc nhà bển đã hiểu lý do hư điện thoại rồi , mừng quá !
  • Ở sát cạnh nhau thì chuyện nhờ qua nhờ lại cũng bình thường thôi. Khi xưa họ cho mình để nhờ đường ống thoát nước bên hông nhà thì khi làm nhà mới, mình lại cho họ để cửa hàng rào gá vào cột nhà mình, cũng chín năm trời chứ ít gì.! Vậy mà thói đời cũng lạ, người ta nhờ mình thì nhớ vanh vách, còn chuyện mình nhờ thì quên béng đi, bởi vậy nên họ xây nhà mới, chẳng thèm cưa sát thanh sắt hàng rào, cột của mình thì bị đập bể vài mảng lớn vẫn chẳng buồn qua nói một tiếng. Chắc họ nghĩ họ là cán bộ nhà nước, ở một đẳng cấp cao hơn nên hơi sức đâu mà nói với những người thấp bé .
Và nhiều chuyện linh tinh khác nữa, kể ra không khéo mình trở thành người nhỏ nhặt mất thôi. Cuối cùng rồi cũng có một giọt nước làm tràn ly...
  • Ấy là khi họ cố tình để cột điện sát với hàng rào nhà mình, cao hơn chừng 5 tấc thôi. Cái này thì con nít nhìn vào cũng hiểu, làm khó để mình không dám leo thang cắt bông giấy đây, cây mọc tùm lum thì phải đốn ... thâm hiểm thật ! Ông xã tôi ra hỏi nhỏ nhẹ thì mạnh vợ, vợ vỗ ngực nói : đất nhà tôi, tôi có quyền làm, không thích thì đi thưa đi. Mạnh chồng thì chồng thách : tôi cứ để đó ông làm gì tôi ?
  • Cái câu này mà nói với dân giang hồ chắc họ không dám. Còn nói với những người hung dữ thì dám có chuyện đâm chém lắm . Còn đối với nhà mình thì cãi nhau xảy ra là đương nhiên rồi, mà tôi cãi lớn, cãi ra trò ... họ cũng không ngờ là vợ chồng tôi phản ứng mạnh mẽ và đành phải vác đơn đi thưa. Không ngờ là phải vì từ hồi nào đến giờ nghe nhà bên ấy mắng vốn tôi chỉ cười cười thôi. 
  • Kết quả của đơn thưa là chỉ 2 ngày sau cột điện bên đó phải trở về vị trí an toàn . Thật cám ơn Chúa, ít ra xã hội cũng còn chút lẽ công bằng. Mà tôi nào muốn cãi nhau thế, đó không phải tính cách của tôi nhưng tôi nhịn 9, 10 năm nay rồi, bây giờ không nhịn nữa dù vẫn hiểu câu mua láng giềng gần,  tối lửa tắt đèn .... Ỷ gia đình mẹ con đều là cán bộ thuế, anh là bí thư phường thì  muốn nói ngang ngược gì thì được a ? tôi chưa có khái niệm sợ những người này, tôi chỉ sợ lẽ phải mà thôi !
Ở đời nhiều lúc không phải mình muốn sống hiền lành, dễ thương là được. Thôi đành vậy , mất đi tình hàng xóm láng giềng một nhà chắc hổng sao ! Không còn con đường nào khác...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét