Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

Hồng nhan...

Một buổi sáng đi công việc, ghé sạp báo quen mua ủng hộ hai tờ. Sạp báo ở ngay trạm chờ xe buýt nên tôi quen chị là vì thế. Xe chưa đến và sạp báo không có khách nên  tôi và chị có dịp nói chuyện năm ba câu. Cũng cả năm rồi tôi nghỉ làm thành thử ít có dịp nói chuyện với chị. Qua câu chuyện tôi mới biết cô bạn ở cạnh sạp báo của chị mới mất gần 100 ngày. Đó là Thanh, hoa khôi của một trường cấp 3 ngày em còn đi học...
Thanh nhỏ hơn tôi chừng 5,6 tuổi. Tôi nhớ là tôi đã đi làm rồi mà Thanh vẫn còn đi học. Cứ mỗi lần nhìn thấy em mặc áo dài trắng là ánh nhìn của tôi bị cuốn hút mãi không thôi. Thanh đẹp một cách ngây thơ, nét đẹp dịu dàng, làn da không cần son phấn mà vẫn mịn màng, ửng hồng rất đáng yêu. Tuy gia đình em là gia đình cách mạng nhưng hai bác dễ thương lắm, ân cần với mọi người, sống chẳng mất lòng ai. Em lớn lên trong một gia đình như thế nên tính cách cũng giản dị . Em lễ phép và ngoan nên tôi và nhiều người cũng rất thích em.
Thi tốt nghiệp trung học xong thì em học y tá. Tôi gặp em ở một bệnh viện lớn. Quan sát em cư xử với mọi người tôi nghĩ em đã chọn đúng nghề...
Lâu lắm rồi tôi cũng chẳng còn nhớ em cho đến một buổi sáng trong khi chờ xe buýt đi làm thì tôi gặp lại. Đứng chờ ở trạm mấy năm rồi tôi đâu có biết đó là nhà em. Thanh bây giờ vẫn đẹp nhưng lặng lẽ, khuôn mặt buồn quá. Không nói nhiều về mình, em nói chuyện với tôi mà ánh mắt như có nước...
Sau này hỏi thăm chị bán báo tôi mới biết em khổ lắm dù lấy chồng giàu. Chồng em giỏi giang làm ăn nên cơ ngơi là căn nhà mặt tiền đúc vài tấm với đầy đủ tiện nghi. Khi em còn làm y tá thì có một bác nằm bệnh viện thấy em dịu dàng dễ thương nên cưới cho con trai mình. Vợ chồng sống với nhau chừng mươi năm thì chồng em có người khác. Em được sống ở ngôi nhà đó với con gái , với đầy đủ tiện nghi, với tiền bạc được chu cấp thoải mái nhưng với điều kiện... không có chồng.
Thời gian sau này em bệnh, loại bệnh nan y. Bệnh thể xác cộng với tâm bệnh đã quật ngã em một cách nhanh chóng.
Em đi rồi, cái đẹp của một thời cũng đã tàn phai theo năm tháng. Em mang được gì về thế giới bên kia hả Thanh ? Con gái em đang học lớp 12, cháu sẽ thế nào trong ngôi nhà cô đơn ấy ?
Suốt cả tuần nay, khi nghĩ về em tôi cứ thấy lòng mình mênh mang ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét