Tôi đến giúp một khóa linh thao ở miền Nam nước Mỹ. Cha quản nhiệm nói với tôi, hơi ngại ngùng :
- Xin Cha cho em này dự khóa linh thao , vì ...
Em đã bỏ nhà mấy lần, bỏ học. Ba má em không biết làm cách nào. Những em như thế, bố mẹ chỉ muốn "thẩy" vào các khóa tĩnh tâm để may ra cứu vớt. Họ đâu có biết các khóa linh thao không có phép màu như chiếc máy giặt. Người tham dự phải được chuẩn bị, cũng như không ai thành lực sĩ nếu không muốn luyện tập.
Ba má em là thành viên trong Hội Đồng Mục Vụ giáo xứ. Cha quản nhiệm vị nể, làm sao tôi từ chối ?
- Con sẽ nhờ một vài người để ý đến em.
Ngài sợ em sẽ không tĩnh tâm mà còn cản trở những em khác. Luật của linh thao là phải thinh lặng. Làm sao em có thể thinh lặng trong ba ngày. Nhất là khi không muốn đi mà cứ bị ba má bắt đi. Tôi chưa gặp nhưng cảm thấy em lạc lõng ngay giờ đầu ghi danh. Không em nào trong khóa mà mắt xanh, tóc nhuộm, make up son phấn như thế. Tôi đến làm quen. Trong ánh mắt em. Một khung trời nào đó rất xa xôi. Không náo nức. Không phản kháng. Tôi không hiểu em nghĩ gì khi đến đây, có hận bố mẹ bắt đến không .
Em không quấy phá. Em vào lớp, cũng nghe. Mọi người đã qua ngày thứ nhất trong thinh lặng. Em ngồi ở phía góc phòng. Bốn mươi lăm phút giờ kinh tối sắp trôi qua. Nếu tôi cắt giờ kinh tối sớm một chút thì không nghe được lời cầu nguyện đầu tiên của em. Và tôi chẳng hiểu em. Có lẽ em đợi khi không còn ai cầu nguyện nữa chăng. Em ngồi co ro như con mèo trong góc tối. Ánh mấy ngọn nến nhỏ lung linh trên sàn phòng họp chỉ phớt qua, không nhìn rõ mặt. Em vừa nói bằng tiếng Việt lẫn tiếng Anh :
- Lord, lạy Chúa, con không giống các bạn con. Con chán nhà thờ, I hate family, I droped out...
Tôi đã được Cha quản nhiệm cho biết, em đã bỏ học, bỏ nhà đi mấy lần. Mới tuổi 15 mà em như đã sành đời, mất tuổi thơ rồi. Tôi ngạc nhiên khi thấy em cầu nguyện. Chăm chú lắng nghe.
- Lạy Chúa, con chỉ còn một que diêm trong túi. Only one match. Con sẽ đốt..
Em ngập ngừng. Tôi chú ý. Lời nguyện rất lạ.
- Nếu nó tắt, I will give up.
Tôi chưa bao giờ thấy các em cầu nguyện như thế. Nhất là con người đặc biệt như em.
Kinh tối xong, mọi người về ngủ. Tôi tin rằng đêm đó nhiều tâm hồn đã được đánh động bên dòng nước mắt của em. Em nói với Chúa rằng , em chán nhà thờ, chán gia đình, em đã bỏ nhà đi, ba má em đã buồn vì em, em cũng không ưa gì ba má. Em không giống như những em khác ngồi đây. Em biết mình xấu. Em nói với Chúa rằng trong túi em còn có một que diêm, em muốn đốt cây nến trong tâm hồn em, nếu gió thổi tắt thì em không còn biết đi về đâu. Em đã bỏ nhà đi, rồi về, rồi lại đi. Bỏ học, rồi về, rồi lại đi. Em nhận mình là như thế. Giống như một hộp diêm, đã đốt nhiều lần. Đều tắt. Nay chỉ còn lại một que diêm như chút cố gắng , mỏi mệt. Em cầu nguyện thẳng thắn, không văn chương trau chuốt. Em cầu nguyện như xưng tội trước Chúa. Em nói với Chúa, em chỉ còn chút niềm tin trong đời, em đến với Chúa trong cuối tuần này, em muốn thắp lại bình an, nhưng nhiều lần rồi, em ngã. Em cạn niềm tin yêu như người ta cạn hộp diêm vì đốt hết diêm mà không thắp được lửa. Em bảo Chúa thương em đi, chỉ còn một cái diêm thôi, rồi em khóc.
Tôi nhớ lại lúc em ghi danh chiều qua. Tuổi mới lớn mà em make up nhiều quá. Em lạc lõng trong các em khác . Như một con chồn ngơ ngác giữa bầy chiên. Em không dùng loại son màu hồng nhưng màu tím, xoa ướt nhánh môi. Móng tay màu đỏ gụ. Hai chùm thánh giá thủng thẳng hai tai. Em không giống ai.
Ngay chiều hôm sau nữa. Tức đã qua ngày thứ hai của khóa tĩnh tâm. Khoảng năm giờ chiều, sắp kết thúc giờ suy niệm. Tôi không thấy em cầu nguyện. Tôi mong, tôi thèm lời cầu nguyện của em. Bởi, trong lời nói của em như có lửa. Khi tôi sắp kết thúc thì em cất tiếng. Tôi chăm chú chờ :
- Lord, lạy Chúa, con không giống các bạn con. I am different ...
Em nói như tâm sự chỉ giữa em và Chúa. Em nói như cho chính mình mà thôi. Giờ suy niệm này tôi cho các em suy niệm về cây nho và cành nho trong Phúc âm của Gioan. Trên cành nho có những nhánh lá mang màu úa. Có những đốm lá có sâu. Có những khúc thân nho mốc rêu. Em bảo là em không giống các bạn em. Các em khác thì xin được là chùm nho ngọt, xin là những chiếc lá xanh. Có em mơ đời mình là giấc mơ mùa nho sai trái cho Chúa, cho đời. Em bảo em không là chùm nho ngọt, em không là chiếc lá xanh. Khi cầu nguyện như thế, tôi biết, em đang nhìn vào chính em. Em thấy đời em là vậy. Xấu xa. Tôi nghĩ đến những ngày em bỏ nhà đi. Có thể ba má chửi mắng. Tôi nghĩ có thể em đang so sánh em với những người chung quanh. Một kẻ cắp sách đến trường, gia đình êm ấm. Một kẻ chung quanh là những ngán ngẩm, hiu quạnh. Không biết đời đi về đâu. Rồi em xin Chúa. Xin Chúa cho em là chiếc lá mà bây giờ đang úa vàng rồi. Tôi nghe em cầu nguyện tiếp. Tôi hiều thân phận chiếc lá vàng ấy đi về đâu. Em chỉ xin Chúa nếu gió đời có làm lá vàng kia rụng xuống, em chỉ xin gió đừng thổi nó bay đi xa. Em xin như chiếc lá vàng úa được chết bên cạnh gốc cây nho là đủ cho em rồi. Em nói thế. Rồi em lại thút thít khóc. Tiếng khóc của một tuổi thơ không biết làm gì với đời mình.
Tôi nhớ hình ảnh tối qua. Em cầu nguyện với Chúa là em chỉ còn một que diêm. Nó mỏng manh lắm. Niềm tin, hi vọng, mệt mỏi. Như những ánh diêm đã tắt trong đời. Nhiều lần muốn thắp mà không thắp nổi.
Rồi nắng cũng xuống theo ngày. Cuối tuần tĩnh tâm cũng xong. Chuẩn bị thu đồ ra về. Trong giờ suy niệm cuối cùng. Các em khác, mỗi em có một ước mơ dâng Chúa. Có em xin được theo Chúa. Có em xin được làm chứng nhân. Có em xin được ơn phục vụ. Tôi rất thèm nghe ước mơ của em. Tôi không biết em có mơ ước gì không. Tôi mong em cầu nguyện. Bởi trong những giờ suy niệm, hồn em như vùng lửa nóng đã đến với mọi người. Và, sau cùng em đã cầu nguyện.
Lời nguyện thứ ba :
- Lạy Chúa, con không giống các bạn con...
Em cứ nửa bằng tiếng Việt, nửa bằng tiếng Anh. Em hay bắt đầu bằng câu "con không giống các bạn con. I am different ...". Có lẽ em thấy em xấu. Em không giống ai thật. Có em nào trong khóa mà tóc nhuộm, son phấn thế kia đâu. Có em nào bỏ nhà, bỏ học thế đâu. Trong tiếng kinh cầu của em. Tôi thấy em gần Chúa quá. tâm hồn em đẹp quá. Không có con đường nhân đức nào mà không khởi điểm bằng con đường tự biết mình.
Em không xin theo Chúa như các bạn, vì em biết em không theo Chúa được. Em bảo là nếu theo Chúa, Chúa đi trước, em đi sau. Chúa không nhìn lại, em rình rình rồi lại bỏ Chúa thôi. Mà không theo Chúa, em đi trước thì biết đi đâu ? Rồi em xin Chúa cho em được đi cùng, đi ngang hàng với Chúa.
Ý em cầu nguyện rất lạ. Ai cũng xin theo Chúa. Có ai dám xin đi ngang hàng với Chúa đâu. Em bảo là đi sau Chúa thì lại bỏ trốn, đi trước thì không biết lối đi. Nếu đi ngang với Chúa để khi em muốn trốn về phía sau thì Chúa đẩy lên. Nếu muốn bỏ Chúa đi trước thì Chúa kéo lại. Biết đâu như thế thì em đi được với Chúa. Em chỉ xin vậy thôi.
Tôi chưa bao giờ gặp một tâm hồn cầu nguyện như em. Sau thánh lễ, tôi gặp em và hỏi :
- Cha thấy những ngày này con như được gặp Chúa. Cha thấy giữa con và Chúa, như Chúa đã touched con ?
Đối với tôi, em không theo Chúa, không đi với Chúa nhưng em đang ở TRONG Chúa. Phêrô và nhóm người lên thuyền ra khơi. Rất đẹp. Nhưng cả đêm không bắt được gì.
- Người bảo các ông : "Cứ thả lưới xuống bên phải mạn thuyền đi, thì sẽ bắt được cá." các ông thả lưới xuống, nhưng không sao kéo lên nổi, vì lưới đầy những cá (Jn 21:6)
- Ai ở lại TRONG Thầy và Thầy ở lại TRONG người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa trái, vì không có Thầy, anh em chẳng làm gì được (Jn 15:5)
Gần hai mươi năm qua. Hình ảnh em trong khóa linh thao tôi đã hướng dẫn trong những năm đầu đời linh mục của tôi vẫn nhắc nhở tôi ánh nến trong đêm đọc kinh tối. Dáng em ngồi trầm tư. Lời cầu nguyện của em quá đỗi nên thơ và nhân đức. Đấy cũng là hình ảnh tôi mang theo trong đời linh mục, một hành trình kiếm tìm thiêng liêng của tôi. Còn em, giờ này em đã hết tuổi mười lăm, em đang ở đâu trong cuộc tìm kiếm của đời em ?
Khi ở TRONG Chúa, ta thấy đời quá đỗi bình yên.
Trích sách "KẺ ĐI TÌM"
của Cha Nguyễn Tầm Thường
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét