Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013

Ngụ ngôn đêm Noel

Đêm Noel .
Đức mẹ bồng Chúa Giêsu đến nhà thờ dự canh thức. Nhà thờ lớn lắm, rất đông người đang xem hoạt cảnh trước khi chính thức lễ đêm. Tiếng trống, tiếng nhạc xập xình cùng tiếng diễn kịch trên sân khấu làm Chúa Giêsu giật mình khóc, Đức Mẹ sợ Chúa khóc làm những người chung quanh khó chịu nên dỗ dành : Nín đi con , xem kìa, ai cũng vui, con đừng khóc. Nhưng Mẹ dỗ thì dỗ, Chúa cứ khóc hoài. Mẹ đành phải ẵm Chúa đi chỗ khác thôi. 
Ở đây không có chỗ cho hai mẹ con Chúa Giêsu.

Mẹ lại bồng Chúa đến nhà thờ thứ hai. Vẫn chưa tới giờ. Mọi người đang nô nức cho buổi tiệc sau lễ. Mùi thức ăn thơm quá, hình như Chúa đói bụng rồi nên lại khóc. Người bảo vệ nhà thờ nhìn hai mẹ con ăn mặc nghèo hèn bằng ánh mắt không được cảm thông lắm. Mẹ ngõ lời muốn xin một chút thức ăn để Chúa ăn cho đỡ đói. Người bảo vệ chỉ Mẹ đến nơi người ta đang chuẩn bị tiệc nhưng những người ở đó lắc đầu, xua tay : Này bà ơi ! chưa có ai ăn làm sao cho bà được. Bà ẵm con đi chỗ khác đi, khi nào xong tiệc bà hãy quay lại, nếu còn gì thì người ta cho. 
Ở đây cũng không phải là chỗ của hai mẹ con Chúa Giêsu.

Mẹ lại lũi thũi bồng Chúa đến nhà thờ thứ ba. Nhà thờ này còn hoành tráng, đẹp và đông hơn hai nhà thờ kia nữa. Cơ man là hang đá, nhiều hang đá lắm. Thì ra người ta đang tổ chức chấm thi hang đá. Ai cũng trầm trồ, so sánh : hang đá này đẹp, hang đá kia không bằng. Mẹ nhớ lại ngày xưa Mẹ sinh Chúa trong hang đá tối tăm, hôi hám chứ đâu có sáng sủa và đẹp như thế này. Ánh đèn nhấp nháy đủ màu làm chói mắt nên Chúa Giêsu lại khóc. Tiếng khóc của Chúa làm nhiều người giật mình nhìn hai mẹ con nhà nghèo. 
Ở đây cũng không có chỗ cho hai mẹ con Chúa Giêsu.
                         
Trời gió nhiều . 
Đêm càng về khuya sương càng xuống đậm. 
Lạnh thật lạnh. 
Bồng Chúa chặt vào lòng Mẹ cố bước nhanh về nhà mình. 
Khi băng ngang cánh đồng, thấy chòi canh vịt của ai có ánh đèn le lói. Mẹ đến gần cất tiếng hỏi. Người chăn vịt đẩy tấm liếp che thật nhanh và lấy tay kéo Mẹ : Bà ơi vào đây nhanh lên kẻo đứa nhỏ bị cảm lạnh bây giờ.
Và Mẹ đã bồng Chúa bước vào căn chòi của người chăn vịt...


Đây chỉ là câu chuyện ví von, không có thật , nhưng sẽ lắng đọng trong mỗi người chúng ta những nghĩ suy...
Ghi theo lời giảng của Cha Anrê Nguyễn Ngọc Dũng.
Chiều tĩnh tâm 07/12/2013 tại nhà thờ Bình Xuyên.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét