Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2014

Ăn cắp

Cả đời anh chỉ ăn cắp có một lần, mà chỉ ăn cắp đường. Anh là người tốt và có lòng tự trọng nhưng vì đói quá, vì thèm quá, anh thèm ngọt đến nỗi tối nằm ngủ mà nước miếng trong miệng cứ ứa ra. Câu bần cùng sinh đạo tặc trong trường hợp này thật quá đúng. Khổ nỗi chỗ nằm lại sát ngay cái bể chứa đang làm đường, đường còn thơm mùi mật của mía không sao cưỡng được. Và thế là chuyện gì đến phải đến. Đang lúc ăn ngấu nghiến thì đèn bật sáng trưng cùng những tiếng chân người. Anh bị bắt tại trận với hai bàn tay và miệng còn dính đầy đường, không còn gì chối cãi.

Kẻ dám liều lĩnh ăn cắp bị "dẫn độ" tới từng phòng, tổng cộng các phòng khoảng hơn một trăm người. Người dẫn anh đi cầm theo roi mây, còn anh thì hai bàn tay úp xuống để chịu hình phạt. Hình phạt dành cho anh là mỗi người đánh một roi trên mu bàn tay, mà phải đánh cho mạnh. Có những người thương tình đánh nhẹ thì người cầm roi bắt phải đánh lại. Chịu hơn một trăm roi thì hai bàn tay của anh đã trở thành hai nải chuối sứ, mỗi nải năm trái. Đừng tưởng tay đau như thế mà được nghỉ ngơi nhá ! Không có chuyện đó đâu ! Sáng hôm sau vẫn phải đi lao động bình thường. Mọi ngày cầm cuốc thì hôm nay được "ưu tiên" ngồi nhặt cỏ.

Ngày xưa anh học trung cấp kỹ thuật ô tô máy nổ. Lúc đó không có tiền ăn lấy đâu tiền đi học nên trình độ như thế là giỏi rồi. Lúc đó cả thành phố Saigon toàn là xe đạp, một ít người đi honda 50 hoặc 67 là oai hết sức, nếu mua được xe Dream nữa thì coi như cứ ngước mặt lên trời mà đi trong bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ của người xung quanh. Nói thế để hiều cái nghề máy nổ mà anh học ở trường là lỗi thời vì làm gì xin được việc làm. Thế là đành vác đồ sửa xe ra đầu đường ngồi bơm, vá, sửa xe đạp. Khổ nỗi nhìn mặt anh trắng trẻo thư sinh nên người ta dắt xe đến sửa mà cứ thấy không yên tâm. Rồi dẹp nghề sửa xe, anh đạp xích lô để có tiền cho gia đình sinh hoạt hằng ngày. Cứ thế hết ngày này qua ngày khác, nghe người ta tìm cách vượt biên, anh cũng muốn đi như họ mà nhà nghèo khó tiền vàng ở đâu ra ? Mon men và thêm một chút liều lĩnh,  anh tìm đường để đi bộ, khổ quá đói quá thì đi tìm miếng cơm chứ có phải vì chính chị chính em, hay là phản bội gì đâu. Anh bị bắt trên đường đi và bị giam. Cái giá của lần mon men đi ấy là ba năm. Nhà nghèo (lại cũng vì chữ nghèo) không có tiền thăm nuôi nên mới ra cớ sự.

Thỉnh thoảng anh kể lại chuyện "ăn cắp" cho tôi nghe. Tôi hỏi : 
- Bị đánh đau quá anh có khóc không ?
- Không khóc nhưng tự nhiên nước mắt cứ ứa ra, không vì đau mà vì tức. Tội ăn cắp đường có đáng phải chịu hơn trăm roi thế này không ?
- Sau lần đó chắc anh tởn luôn chứ ? 
- Không biết nữa ! Vì không lâu sau đó, anh bị đau phải vào bệnh viện và được thả. Nếu còn ở lại trong đó, mà vẫn còn đói, còn thèm thì không lấy gì bảo đảm anh sẽ chừa.

Cái đói kinh khủng thật . Đôi khi nó còn đánh đổi bằng mạng sống con người. Tôi chưa bị đói mặc dù tôi đã từng nghèo nhưng những lời kể của anh thì bất cứ  lúc nào nghe lại tôi cũng thấy thật là thấm thía. Và cái anh chàng liều lĩnh ngày nào hiện giờ là bố của con trai tôi đấy !









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét