Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2014

Chị ngày xưa

Hôm qua sắp xếp lại ngăn tủ đựng album, vật dụng và  thư từ ngày xưa, trong đó có tấm hình của chị.
Lật phía sau tấm hình có dòng chữ : tháng 2 năm 1974.
Bốn mươi năm rồi sao ? Bây giờ đã là tháng 2 năm 2014.
Nhớ hôm đó chị khoe với em : 
- Nga xem, chị mới chụp nè, đẹp không ?
Một câu nói rất đời thường, như bao người chị khác nói với em mình.
- Dạ đẹp, chị cho em một tấm đi.
- Ừ !

Có người cho rằng chị khó tính, nhưng sao em lại không thấy thế. Em luôn luôn quên, luôn luôn đãng trí, nhiều lúc bực quá chị phải rầy, gọi em bằng "cô" nhưng ánh mắt nhìn thì dịu dàng. Khi xuống Phước Lộc thì càng tệ hại hơn, làm cái gì em cũng không biết. Nhiệt tình có thừa mà khả năng thì rất thiếu, thật khổ cho chị. Dù vậy bên cạnh chị,  em có thể nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Trong nhà dòng thường nổi lên một số chị đạo đức hơn người, em thì không được thế !

... Hôm tiễn chị đi, Ry nhắc chuyện ngày xưa. Nó nói chị thương em hơn (mặc dù hai đứa cùng làm văn phòng). Ry nói may mà Ry không thích ăn lặt vặt, chứ nếu không Ry đã ganh tị với em vì lúc nào chị cũng để bánh cho em nhiều hơn nó. Ôi bạn em thật là dễ thương ! Nói thì nói vậy thôi, chứ chơi với Ry lâu năm em hiểu Ry nói thế nhưng không phải thế ! Em giải thích với Ry là em hay quên nên bị rầy hoài nhưng lúc nào em cũng cười và chưa bao giờ xụ mặt, có thể vì những cái đó mà chị muốn bù đắp để em bớt buồn chăng ? Hồi đó mà bị rầy thì cứ im thin thít đố dám kể với ai. 

Chị đã đi , cũng hơn nửa năm em chưa một lần ghé thăm chị ở "Cộng đoàn thiên quốc" , nhưng kể từ lúc ấy mỗi khi có dịp về mái nhà xưa thì thật tình là lòng lại chùng xuống, có khi em không muốn về vì nghĩ mình không còn gặp chị nữa . Cái dáng gầy gầy trên xe lăn, khuôn mặt ngây ngô khi chị nằm trên giường bệnh, chị không còn nhớ ai nữa, kể cả em. 

... Nhưng em vẫn nhớ chị. Chị là chị giáo bên cạnh em lâu nhất, khi em bước vào đời chị vẫn là người em gặp nhiều nhất, nói chuyện và lắng nghe em trong mọi hoàn cảnh sống. Em vẫn nhớ căn nhà nhỏ , xa thế mà chị đi xe đạp đến thăm em, hơn nửa ngày chị mới về. 
Chị ạ ! Con đường lựa chọn em chỉ đi có ba năm, với ba năm như thế, nghĩ lại em thấy mình cũng đã bước những bước thật trọn vẹn rồi. Trong từng bước chân thật chậm ấy, em có chị...


Kính thương tặng chị giáo Đoan 
Em nhớ chị trong lời kinh nguyện hàng ngày

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét